Ông chủ bán cô cho nhà lão Triệu trong làng không có vợ.
Vì vậy, Cố Tây Khê đã gặp được đại tỷ và muội tử nhà lão Hứa bên cạnh.
Hứa đại tỷ cũng bị bắt cóc, cô bị ép sinh bốn đứa con, dân làng chắc thấy cô như vậy sẽ không bỏ trốn nên mới cho cô đi lại khắp nơi, thậm chí còn để cô đến khuyên Cố Tây Khê cũng thỏa hiệp.
Còn Hứa tiểu muổi thì được mua từ em gái của chồng Hứa đạu tỷ, mười tám mười chín tuổi, gầy trơ xương, cả người gầy trơ như chỉ còn một bộ xương, anh trai cô định bán cô cho nhà thằng ngốc ở làng bên.
Ba người phụ nữ gặp nhau, dân làng đều cho rằng Hứa đại tỷ sẽ khuyên Cố Tây Khê ngoan ngoãn, khuyên cô chấp nhận số phận của mình.
Nhưng những người đàn ông này hoàn toàn không ngờ được.
Nỗi đau không thể hủy hoại một tâm hồn cao thượng.
Hứa đại tỷ bôi thuốc lên cổ tay cho Cố Tây Khê, cô ấy thì thầm: “Ngày mai đàn ông trong làng sẽ đến nhà trưởng làng họp, về đều say cả, em gái, ngày mai buổi chiều sẽ mở khóa cho em, em ăn nhiều một chút, đến tối, đợi lão Triệu về ngủ say, em hãy nhanh chóng rời đi, đi càng xa càng tốt, đừng quay lại.”
“Còn các chị thì sao!” Cố Tây Khê nắm tay Hứa đại tỷ: “Chị cả, em gái, các chị không muốn chạy trốn sao?”
Hứa đại tỷ cười khổ, cô ấy kéo ống quần lên, chân phải bị vặn vẹo đập vào mắt Cố Tây Khê, đồng tử cô co lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Chân tôi đã bị đánh hỏng từ lâu rồi.” Hứa đại tỷ nói nhỏ: “Nếu không thì sao họ yên tâm để tôi ra ngoài đi lại.”
Hứa tiểu muội nhỏ giọng nói: “Tôi không có chứng minh thư, chạy trốn sẽ liên lụy đến chị.”
Ánh mắt Cố Tây Khê run rẩy, môi cô run rẩy, hồi lâu không nói nên lời.
Đêm đen, trong màn đêm đen kịt, Cố Tây Khê chạy.
Cô chạy ra khỏi làng trong tình trạng thảm hại.
Mãi đến khi đến thị trấn, trời mới hửng sáng, ánh nắng trắng đục chiếu lên người cô, Cố Tây Khê mới cảm thấy như mình đã sống sót.
Lúc này trong làng lại ầm ĩ.
Lão Triệu phát hiện Cố Tây Khê bỏ trốn đã đến nhà lão Hứa gây sự.
Lão Hứa đánh hai chị em một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-257.html.]
Một đám đàn ông trong làng tụ tập lại, bàn bạc xem nên đi tìm Cố Tây Khê về như thế nào.
Lão Triệu nói: “Con đĩ thối đó lão tử bỏ ra mười vạn mới mua được, lão tử còn chưa chơi với nó, nhất định phải tìm nó về!”
“Đúng vậy, nhất định phải tìm về, nếu không nó chạy mất, những người khác cũng học theo thì phải làm sao!” Trưởng làng đập bàn nói.
Hứa đại tỷ bị nhốt trong hầm tối, người đầy thương tích, ôm lấy em gái.
Họ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, phía trên là một mảnh đen tối.
Nhưng Hứa đại tỷ lại rơi nước mắt.
Cô lẩm bẩm: “Chạy tốt lắm, đã chạy rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa.”
Những người trong làng bàn bạc xem nên đi tìm người ở đâu.
Buổi trưa.
Nhưng mấy chiếc xe cảnh sát lại chạy vào làng.
Cố Tây Khê đã trở lại nhưng cô không phải một mình trở lại, cô dẫn theo cảnh sát, dẫn theo phóng viên.
Đối mặt với tình huống này, những người đàn ông trong làng đều sợ hãi.
Họ không dám nhận Cố Tây Khê, còn một mực chối rằng không có hành vi buôn bán phụ nữ.
Cố Tây Khê chỉ vào lão Hứa: “Ông không buôn bán phụ nữ! Vậy Hứa đại tỷ là sao! Em gái ông là sao!”
Lão Hứa cứng cổ, cố cãi: “Phụ nữ gì, Hứa đại tỷ gì, nhà tôi chỉ có một mình tôi và mấy đứa con, mẹ của mấy đứa con tôi đã bỏ đi theo người khác từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, tôi có thể làm chứng.” Lão Triệu nói.
Những người đàn ông trong làng một mực khẳng định không có chuyện buôn bán phụ nữ.
Cảnh sát tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy người.
Nhìn thấy tình hình này, những người đàn ông càng đắc ý hơn.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là người lương thiện, đều là con nhóc c.h.ế.t tiệt này vu khống chúng tôi.” Lão Triệu nói: “Các người phải cho tôi một lời giải thích, bắt nó bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”