“Em đừng nói bậy, Thượng Hải không chữa được cho em thì anh đưa em đi nơi khác, ra nước ngoài.” Tay Trần Chí Bạch run rẩy: “Y thuật nước ngoài rất phát triển, chắc chắn có thể chữa khỏi cho em.”
Thủy Tuyết Dương nở một nụ cười trên mặt: “Cảnh sát Trần, anh đối xử tốt với em như vậy, không sợ bị em liên lụy sao?”
Trần Chí Bạch hận không thể trừng mắt nhìn cô: “Đến lúc này rồi mà em còn nói những lời như vậy!”
Thủy Tuyết Dương không nhịn được cười, cô ôm bụng, nói: “Thật ra lúc nãy anh vào, em rất vui, vì trước khi c.h.ế.t em còn có thể gặp lại anh. Như vậy dù em có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.”
“Em...” Trần Chí Bạch mắt đỏ hoe, anh nắm chặt tay.
“Anh để em nói hết đã.” Thủy Tuyết Dương nhìn Trần Chí Bạch, ánh mắt rất dịu dàng: “Cảnh sát Trần, em thực sự rất thích anh. Anh rất khác biệt, đồng đội của em có người cho rằng đất nước chúng ta không có tương lai nhưng anh dường như lại tràn đầy hy vọng vào tương lai của đất nước.”
Trần Chí Bạch mím môi, đó là vì anh chính là người từ tương lai trở về, anh đương nhiên biết tương lai sẽ như thế nào.
“Có lúc, em còn thấy cảnh sát Trần sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai?”
Câu nói tiếp theo của Thủy Tuyết Dương như một tiếng sấm khiến Trần Chí Bạch đột ngột ngẩng đầu lên.
Thủy Tuyết Dương đưa tay vuốt ve mặt anh, cảm giác lạnh lẽo khiến lòng Trần Chí Bạch càng thêm chua xót.
“Anh này, có một tật xấu, say rượu là thích nói lời say, trước đây em nghe lời say của anh em còn không tin nhưng hôm qua em thấy bức thư của Công Đằng, quả thực giống như anh nói.” Thủy Tuyết Dương nở một nụ cười yếu ớt: “Vậy nên, anh thực sự là từ tương lai trở về?”
Trần Chí Bạch im lặng một lúc, nắm chặt tay: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tương lai, đất nước chúng ta thế nào?” Thủy Tuyết Dương nhìn Trần Chí Bạch với ánh mắt đầy mong đợi.
“Quốc thái dân an, quốc phú dân cường.” Trong mắt Trần Chí Bạch ngấn lệ, nghẹn ngào nói, anh quay đầu đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thủy Tuyết Dương nhẹ nhõm buông tay.
Cô đang định nói gì đó thì bên ngoài lại truyền đến tiếng quân lính: “Có vết m.á.u ở đây, người chắc chắn đang ở bên trong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-261.html.]
Sắc mặt Trần Chí Bạch thay đổi, anh đứng dậy nhìn ra ngoài, bốn tên lính đang lần theo vết m.á.u đi về phía này.
“Anh ra ngoài đối phó với chúng, em đừng lên tiếng.” Trần Chí Bạch vội vàng ngồi xuống, nói với Thủy Tuyết Dương.
Thủy Tuyết Dương lắc đầu: “Vô ích thôi.”
Cô nhét một lá thư vào n.g.ự.c Trần Chí Bạch: “Những tên đó rất gian xảo, sẽ không tin anh đâu. Chí Bạch, hãy dùng mạng sống của em để lấy được lòng tin của chúng.”
Trần Chí Bạch mở to mắt nhìn Thủy Tuyết Dương, không thể tin nổi.
Thủy Tuyết Dương nở một nụ cười, cô rút khẩu s.ú.n.g lục từ bao s.ú.n.g ở thắt lưng Trần Chí Bạch ra, nhét vào tay anh, chĩa họng s.ú.n.g vào đầu mình, cô nhìn Trần Chí Bạch lần cuối, ánh mắt sâu thẳm, như muốn ghi nhớ anh mãi mãi: “Em yêu anh, Chí Bạch.”
Một tiếng s.ú.n.g nổ vang lên.
Máu từ đầu Thủy Tuyết Dương chảy xuống.
Những tên lính bên ngoài nghe thấy động tĩnh, giật mình, lập tức vác súng, chĩa vào căn phòng phát ra tiếng súng: “Mau ra ngoài!”
Trần Chí Bạch mở cửa phòng ra, mặt đầy máu.
“Cảnh sát Trần, sao lại là anh?” Một tên lính nhận ra Trần Chí Bạch.
Tinh thần Trần Chí Bạch đã tan vỡ nhưng miệng anh dường như có ý thức riêng: “Vừa nãy tên trốn chạy chạy đến đây, tôi nhìn thấy cho nên đuổi theo cô ta vào đây, cô ta còn muốn chạy, bị tôi b.ắ.n chết.”
Tên lính đó ra hiệu cho mấy người bên cạnh, hai tên lính vào trong xem, quả thực là như vậy.
Trần Chí Bạch nhìn bọn chúng kéo xác Thủy Tuyết Dương ra ngoài, mắt anh mở to, ngón tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g run rẩy.
Anh muốn g.i.ế.c c.h.ế.t những tên lính này, dù có c.h.ế.t cũng không sao.
Nhưng anh không thể, lá thư trong n.g.ự.c anh là thứ Tuyết Dương đánh đổi bằng mạng sống mới lấy được, anh phải đưa lá thư này ra ngoài.
Trần Chí Bạch như không có chuyện gì, nhận lời khen ngợi của quân địch, anh trở thành con ch.ó săn phản quốc mà mọi người chửi rủa!