Anh   với vẻ áy náy,   chút cẩn thận hỏi , "Có thể kiên trì thêm chút nữa  ?"
Thật    mệt , nghề    là so xem ai cố gắng hơn. Tài năng và vận may, thiếu một trong hai đều  .
      kiên định như ,   là ánh trăng  ánh đèn đường chiếu   Phó Tử Mặc,     dường như  ánh sáng.
   mắt  , tim bắt đầu đập mạnh một cách  kiểm soát.   thấy chính  , "Được."
16.
Cứ thế, chúng   kiên trì thêm nửa năm, cuối cùng cũng đón  bước ngoặt.
Đạo diễn nổi tiếng của Hongkong, Trần Tỉnh, đến Đại lục  phim.
Ông   tìm vài gương mặt mới.
Có lẽ ông trời cũng  đành lòng  những  cố gắng mà    thành quả. Đạo diễn Trần  ông chủ mời đến công ty tham quan, và để các diễn viên của công ty tổ chức một buổi lễ chào mừng cho ông. Nói là chào mừng, nhưng chẳng qua là để ông  xem qua nghệ sĩ của công ty.
Có lẽ vì quá chán, đạo diễn Trần  lén lút   ngoài để  nhà vệ sinh, và gọi ,  đang  ngang qua,  gần hỏi: "Này, cô gái nhỏ, nhà vệ sinh ở ?"
  chút căng thẳng, "Nhà vệ sinh tầng một  hỏng ,  đưa Ngài lên tầng hai nhé?"
Vừa  tầng hai,   thấy Phó Tử Mặc trong phòng tập.
Lúc đó, Phó Tử Mặc  hai tháng  nhận  hợp đồng nào, nhưng   vẫn đến công ty mỗi ngày để luyện tập.
Đạo diễn Trần  thấy,    một cách đầy ẩn ý, hỏi, "Công ty các cô còn  mầm non  như  ?"
  Phó Tử Mặc đang đầm đìa mồ hôi trong phòng tập, cắn răng, nhanh chóng lấy tài liệu của Phó Tử Mặc  khỏi túi, cúi gập  một cái: "Xin  đạo diễn, là  cố ý đưa Ngài lên tầng hai! Phó Tử Mặc thật sự là một diễn viên hành động xuất sắc. Mong Ngài  thể cân nhắc  !"
Đạo diễn Trần sững sờ một lát, nhận lấy lật xem hai trang,    Phó Tử Mặc, "Ngày mai bảo   đến tìm ."
  việc     thể giấu  những  khác trong công ty, cũng  thể giấu  đạo diễn Trần.   vẫn  thử, dù  Phó Tử Mặc cũng tin tưởng  như .
 như chúng  mong . Ở Đại lục   còn mấy  thật sự  võ thuật một cách bài bản. Thế nên đạo diễn Trần  nhanh chóng chọn Phó Tử Mặc  vai nam thứ ba trong bộ phim mới.
Trạm Én Đêm
Sau buổi phỏng vấn,  mặt Phó Tử Mặc là một niềm vui  thể che giấu.
 đợi   ở cửa. Anh  chạy , phấn khích  với  rằng đạo diễn Trần  bảo   đánh thử một đoạn, và  ngưỡng mộ  .
Nhìn   vui,  cũng  vui.
     luyện võ mười mấy năm, điều mong  nhất là  một  chuyên nghiệp công nhận.
Ngày hôm đó, chúng   phá lệ  ăn một bữa lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-nam-chinh-hoan-hao-cua-em/chap-8.html.]
À...
Là KFC.
17.
Tin tức Phó Tử Mặc  chọn  nhanh chóng lan  khắp công ty.
Với tư cách là  quản lý của  ,   những   thơm lây… Mà ngược , còn liên tục  những  khác trong công ty chèn ép.
 may mắn là tất cả những điều   đều  lường . Tài nguyên chỉ  bấy nhiêu, chắc chắn sẽ cản đường  khác.
Khi Phó Tử Mặc còn là một  vô danh,  cũng là một  vô danh. Danh nghĩa là  quản lý chính của  , nhưng thực   khác gì trợ lý.
Bây giờ    đạo diễn Trần trọng dụng, công ty  nhanh chóng đổi cho   một  quản lý giỏi hơn. Phó Tử Mặc cũng  phản đối, nhưng cả hai chúng  đều   tiếng .
Anh  chạy đến xin  : "Lê Cố, đây là cơ hội cô  giành  cho , nhưng bây giờ ..."
 an ủi  , chỉ cần    thể thành công, thì chúng   thắng .
Sau đó,  vẫn là một  vô danh trong công ty, nhưng  trở thành một  vô danh đầy mưu mô trong mắt họ.
Thế là  từ trợ lý của Phó Tử Mặc, trở thành trợ lý của tất cả  , mỗi ngày   thêm đến nửa đêm.
Bộ phim sắp bấm máy, họ tin chắc rằng  sẽ   ý kiến gì trong thời điểm nhạy cảm .
Một đêm khuya khác,  mệt mỏi đến mức đầu óc  cuồng. Vừa  đến cửa,   thấy một bóng    bậc thềm,   giật .
Người đó từ từ ngẩng đầu lên, là Phó Tử Mặc.
"Sao   ở đây? Chẳng   đang trong đợt huấn luyện ?"    ,  một dự cảm  lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phó Tử Mặc giọng khàn đặc, "   ."
Đạo diễn Trần  hiểu tình hình ở Đại lục, nghĩ rằng ai đánh giỏi thì sẽ dùng  đó.  thực tế, ai chi tiền,  đó  quyền quyết định. Tình huống  cũng khá phổ biến.
Hai chúng  đều   gì nữa. Mất  cơ hội  , công ty chắc chắn sẽ  cho   bất kỳ tài nguyên nào nữa.
 nấu cho   một bát mì,   im lặng ăn xong, một lúc  đột nhiên đặt đũa xuống, "Lê Cố, cô nhận show truyền hình cho  ."
Thế là   cố gắng hết sức để tìm kiếm cơ hội. Kể từ ngày đó, Phó Tử Mặc bắt đầu chạy show truyền hình ngày đêm  ngừng nghỉ.
Bất kể là chương trình gì,   cũng nhận, thường xuyên      giữa các thành phố. Bị  khác trêu đùa   giới hạn,  cắt hết cảnh ,  đối xử như   tạp vụ. Tất cả  chuyện đó,   đều  trải qua.
Có những lúc   nỡ    như .