Thấy chuyện bắt đầu căng như dây đàn, Phương Tự Bạch - ban đầu nổi nóng - dần bình tĩnh .
Cậu từ từ hạ s.ú.n.g xuống, thăm dò bốn đang giương cung bạt kiếm.
“Hay là chúng ... tiếp tục chạy ?”
Lúc họ chỉ mới tạm thời thoát khỏi các huấn luyện viên, nhưng nếu càng nhiều di chuyển về hướng , thì khó mà để mắt đến nữa.
Mà trời cũng sắp tối , cũng nên tìm chỗ nghỉ ngơi.
Cậu dứt lời, một tiếng kêu từ trong bụng ai đó phá vỡ bầu khí căng thẳng.
“Ọt ọt...”
Dưới ánh mắt của , Giang Kỳ Ngộ trừ cất súng, xoa bụng:
“Sự , là ăn cơm ?”
Khán giả xem cảnh qua ống kính flycam cũng thở phào, bắt đầu phát biểu.
[Bạch Bạch nhà chúng cũng gì sai , hại còn lý sự ?]
[Mấy lầu ngáo hết hả, Lục Hành thiên lý nhãn ? Anh kế hoạch của mấy ? Cười rớt hàm!]
[Cứu với, “ tát” trai thế? Ngầu quá, mà hình như luôn bênh vực Giang Kỳ Ngộ!]
[Không nhắm ai, nhưng Khương Miên ngày thường dịu dàng, hiền lành thế mà, đến đây vô dụng ?]
[Vẫn là cô Giáo Dài của chúng ngầu nhất! Khương Miên đừng lố nữa.]
[Thích so kè tình ái lắm ? Hai rõ ràng là hai tính cách khác , cứ so sánh?]
[Không so kè tình ái gì hết, mị kém sang, mị thích là dìm thánh nữ hơm?]
Bình luận livestream ồn ào, nhưng năm đấu khẩu đảo hoang còn chiến đấu nữa, tuy Giang Kỳ Ngộ b.ắ.n c.h.ế.t Lục Hành, nhưng dù đây cũng sinh tồn thật sự, flycam đầu vẫn đang phát sóng trực tiếp, cô mà tay lúc , thì khỏi sẽ fan của Lục Hành chửi thành cái gì.
Thay vì mang tiếng, để về nghỉ ngơi, thì giữ , mai cho mồi nhử, đuổi như đuổi chuột.
Buổi tối, để tránh sự truy đuổi của huấn luyện viên, năm tranh thủ lúc hoàng hôn leo lên ngọn núi thấp ở trung tâm đảo hoang, vượt qua con suối nhỏ đến lưng chừng núi.
Sau khi tìm chỗ nghỉ ngơi, Lục Hành lấy một thứ khiến Kỳ Dư - vốn ưa - cũng sáng mắt lên.
Lục Hành tuy đáng ghét, nhưng điều an ủi duy nhất là, mang theo thứ mà Kỳ Dư tìm kiếm cả ngày -
Một chiếc lều khác.
Ăn uống no nê, Khương Miên với vẻ ẩn ý, lắc đầu, là đầu tiên lều ngủ.
Hai ngày liền ngủ, cộng thêm việc vận động mạnh, sắt cũng chịu nổi.
Còn Khương Miên nhận ánh mắt của chỉ đỏ mặt cúi đầu, nhận sự cảnh cáo và thương hại trong đó.
Rạng sáng hôm , trời còn sáng, Giang Kỳ Ngộ lắc cho tỉnh giấc.
Mở mắt , cô thấy Khương Miên đang bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi.
“Khụ... chuyện đó...”
Nói thì cho sang mồm thôi, chứ cô thực sự kiểm soát việc “ngủ quậy” của , Giang Kỳ Ngộ định xin cô nàng, thì bỗng nhận gì đó sai sai.
Khương Miên cũng trách cô vì hành động biến dị tối qua nữa, mà hiệu cho cô lên lớp vải trong suốt đỉnh lều:
“Ngoài trời đang mưa.”
Giang Kỳ Ngộ như sực nhớ điều gì đó, lập tức dậy, tìm chiếc mũ đá xa đội lên, khỏi lều.
Lúc , ngoài trời bắt đầu mưa phùn, cô đưa tay hứng những hạt mưa rơi lòng bàn tay, trong đầu nhanh chóng tua cốt truyện trong thời gian .
Trong truyện gốc, ngày thứ ba đảo hoang đúng là mưa, chính vì cơn mưa càng lúc càng lớn, nên Lục Hành và Khương Miên mới mắc kẹt đảo cả đêm.
nếu cô nhớ nhầm, thì cơn mưa miêu tả rõ ràng là bắt đầu buổi chiều ngày thứ ba.
Mà bây giờ trời còn sáng, mưa sớm thế ?
“Mưa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-32-toi-co-the-chet-nhung-tinh-than-giai-tri-khong-the-chet.html.]
Giọng khàn của Kỳ Dư vang lên phía , Giang Kỳ Ngộ , với vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
“Gọi dậy , chúng rời khỏi đây ngay.”
Cơn mưa đến bất ngờ, kỳ lạ, gần như cho Kỳ Dư thời gian để nghi ngờ, trong lúc hai chuyện, mưa dường như nặng hạt hơn.
Khương Miên theo cô, nhíu mày họ:
“Lều thấm nước , dùng nữa.”
Lúc , hai còn cũng chui khỏi lều, Phương Tự Bạch dùng chiếc mũ kịp đội lên che đầu, giọng điệu hối hả.
“Hay là chúng tìm chỗ trú mưa , nếu lát nữa mưa to phân biệt bạn thù, lỡ b.ắ.n nhầm đồng đội thì ?”
Giang Kỳ Ngộ sang Phương Tự Bạch vẫn còn rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, bình tĩnh :
CX330
“Đừng lo lắng cho những chuyện xảy , sống cho hiện tại , lo cho mắt .”
“Hả?”
Trừ “não phẳng” , thì ba còn nhanh chóng nhận gì đó sai sai.
Lúc họ đang ở lưng chừng núi đảo hoang, nếu mưa nhỏ, bỏ lều , thì gì đáng ngại.
vấn đề là ở chỗ mưa to, thời tiết biển đổi nhanh như chớp, ai mà cơn mưa sẽ như thế nào, to đến mức nào...
Kỳ Dư Giang Kỳ Ngộ với vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày cô một lúc, quyết đoán.
“Bỏ hết đồ , thôi.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc chiến sinh tồn, dù vật tư, họ cũng sống sót đến khi đến đón.
nếu vì mấy thứ mà lỡ mất thời gian xuống núi Thế thì nguy hiểm .
Không đợi Phương Tự Bạch ngẫm nghĩ xong, Giang Kỳ Ngộ chỉ đeo một khẩu s.ú.n.g lục thắt lưng, kéo đang lục lọi sô cô la, chạy theo Kỳ Dư đang .
Lục Hành cũng bảo vệ Khương Miên phía , hai chiếc lều, balo, bật lửa, nồi... đều bỏ sườn núi.
Kỳ Dư cầm la bàn dẫn đường, bước thấp bước cao men theo đường núi xuống màn mưa ngày càng nặng hạt.
lên núi dễ xuống núi khó, nhất là cơn mưa rào rào.
Đường trơn trượt, khó tìm đường, khiến việc xuống núi của họ gặp ít trắc trở.
Sau khi loạng choạng con đường núi lầy lội hồi lâu, họ vẫn tìm thấy đường xuống núi.
Cơn mưa cũng đúng như Giang Kỳ Ngộ , càng lúc càng lớn, nếu họ đang mặc đồ huấn luyện chống nước, khô nhanh, thì chắc bây giờ chôn chân tại đây .
“Đợi .”
Kỳ Dư đột nhiên dừng bước.
Giang Kỳ Ngộ mắt nhắm mắt mở, đưa tay lau mặt, hỏi to:
“Sao ?”
“Bây giờ một tin và một tin .”
“Gì thế?”
“Tin là, chúng tìm thấy con suối nhỏ mà chúng qua lúc lên núi.”
“Tin là, nó đang ở mặt...”
Kỳ Dư nghiêng , nhường đường cho cô:
“Cô xem nó giống lúc .”
Phía , là một dòng sông cuồn cuộn do mưa lớn.
“...”
Thấy , Giang Kỳ Ngộ méo mặt, giọng hiếm khi hoang mang.
“Anh bạn, giờ , còn kể chuyện “hề” ?”
“ thể chết, nhưng tinh thần giải trí thể chết.”