“Giang Kỳ Ngộ,  cần móng vuốt nữa thì chặt luôn .”
“...”
Vì tạm thời cô vẫn   trở thành  khuyết tật, nên  lý trí bỏ tay đang đặt  n.g.ự.c Kỳ Dư xuống.
Cô  gượng gạo,  quên lầm bầm:
CX330
“Ki bo,  sờ một cái thì  ?”
Kỳ Dư  dậy, tiện tay kéo cô lên,  thấy cô lầm bầm,  vô thức siết chặt tay, giọng điệu  chút nguy hiểm.
“Cô  gì?”
“   Kỳ đúng là cái đùi vững chắc, tình đồng chí của chúng  đúng là bất khả chiến bại!”
Nhìn  phụ nữ  mặt ướt sũng, lấm lem bùn đất, vẫn  toe toét, Kỳ Dư  nhịn  cong môi, thản nhiên :
“Vậy thì cô nhầm .”
“Hả?”
“Tình đồng chí của chúng , chỉ  thể dùng mong manh dễ vỡ để hình dung.”
“...”
Giang Kỳ Ngộ đang định  gì đó, thì liếc thấy bờ bên .
Ba  ban nãy, giờ chỉ còn mỗi Phương Tự Bạch  đó.
Tiếng hét như gà trống  ,  ngoài dự đoán,  là Khương Miên.
Còn cô nàng bây giờ,   vì   ngã xuống, từ đây  sang, chỉ thấy Lục Hành đang   đất, ôm cô nàng, lắc liên tục.
Phương Tự Bạch  cạnh cũng sốt ruột,  vẻ tình hình  .
Giang Kỳ Ngộ nhíu mày, cô chắp hai tay quanh miệng, hét to về phía bên :
“Phương - Tự - Bạch - Có chuyện gì ?!”
Tuy mưa to, tiếng ồn ào, nhưng dòng sông  rộng lắm, hét to vẫn  thấy.
Chẳng mấy chốc, Phương Tự Bạch đáp  cô:
“Chị - Kỳ - Ngộ - Khương Miên ngất xỉu !!!”
Cô nàng đang yên đang lành,   ngất xỉu?
Đang lúc Giang Kỳ Ngộ thắc mắc, thì thấy Lục Hành bên  bỗng bế  đang  sõng soài  đất lên, giọng  của Phương Tự Bạch  vang lên:
“Chị Kỳ Ngộ! Chúng   qua ! Anh Lục   tìm chỗ trú mưa !!!”
Kỳ Dư im lặng nãy giờ   bỗng nhíu mày, lắc đầu  đồng tình:
“Nguy hiểm quá.”
Mưa to thế , ở   núi  nguy hiểm, đây cũng là lý do  nhất quyết đưa   xuống núi.
 Lục Hành như   thấy lời Kỳ Dư, ôm Khương Miên trong lòng,   bỏ .
Nhìn Phương Tự Bạch đang lóng ngóng  bờ, Giang Kỳ Ngộ hét to:
“Cậu tự  qua  ?”
Phương Tự Bạch cúi đầu  cây cầu treo lung lay, lắc đầu lia lịa.
“  !!!”
Giang Kỳ Ngộ  hề bất ngờ, hét to:
“Vậy thì  bám sát họ, đừng để lạc mất!!!”
Cô  lo lắng cho sự an  của Khương Miên và Lục Hành, trong truyện gốc, hai   cũng  mắc kẹt  buổi tối ngày thứ ba, trong lúc hoạn nạn, tình cảm nhanh chóng nảy nở, ngày hôm   nhân viên cứu hộ an .
Cơn mưa xối xả ,  thì nguy hiểm, nhưng thực chất đều là support chính hiệu.
Tuy    chút khác biệt so với truyện gốc, nhưng nam nữ chính vẫn tình cờ ở bên .
Phương Tự Bạch chỉ cần bám sát họ, thì chắc là sẽ   vấn đề gì lớn.
Cô   bờ sông,  Phương Tự Bạch   đuổi theo Lục Hành,  bầu  khí ảm đạm của cơn mưa, tình đồng chí dâng trào, cô  nhịn  hét lên với :
“Bạch Bạch, dù thế nào,  cũng  nhớ kỹ!”
Phương Tự Bạch dừng bước, như đang chờ đợi lời dặn dò tiếp theo của cô.
“...”
 Giang Kỳ Ngộ chỉ diễn xong cảm xúc,    nên dặn dò gì, bèn hét to:
“Cứ nhớ kỹ là ! Cậu  nhớ kỹ! Nhất định  nhớ kỹ!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-34-mat-day-chuyen-pha-le.html.]
“Bốp!”
Vừa dứt lời, gáy cô  ăn một cái tát.
Giọng   chút khó chịu của Kỳ Dư vang lên:
“Lo cho   ,  hãy lo cho  khác.”
Cô ôm mũ  đầu , chỉ thấy bóng lưng  đàn ông đang bỏ , lập tức  còn tâm trạng diễn nữa, mặc kệ Phương Tự Bạch đang  hình ở bờ bên , cô chạy bán sống bán c.h.ế.t theo.
Lục Hành với Khương Miên thì  vầng hào quang của nhân vật chính, hai  họ thì  chắc.
Nếu   gặp nạn trong trận lũ lụt , thì vẫn  dựa  đội trưởng “đội tìm chết” năm xưa.
---
Kỳ Dư và Giang Kỳ Ngộ cầm la bàn, men theo con đường lúc nãy, lội nước xuống núi  cơn mưa xối xả.
Ban đầu họ định đến chỗ những huấn luyện viên khác  đảo, trung tâm huấn luyện chắc chắn  xây dựng nơi trú ẩn ở  đó  đảo.
    bao xa, thì họ   cản trở bởi những vũng nước lớn nhỏ mọc lên khắp nơi  chân núi.
Họ buộc  dừng .
May mắn là, họ tìm thấy một điểm tiếp tế   động  gần đó, vớ  một ít đồ ăn và một chiếc lều nhỏ.
Dùng những thứ  sẵn, hai  dựng một túp lều tạm bợ ở vách núi   cây cối, địa hình bằng phẳng.
Nơi trú ẩn tạm thời  tuy nhỏ hẹp, tối tăm, gió lùa tứ phía, mưa hắt ba bề, nhưng vẫn hơn là lang thang trong rừng như kẻ ngốc  trời mưa bão.
Lúc nãy  qua một vũng nước sâu, nếu   Kỳ Dư nhanh tay kéo cô , thì chắc hôm nay Giang Kỳ Ngộ  gặp nạn ở đây .
“Camera  dây hỏng .”
Thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Dư bắt đầu kiểm tra thiết   .
Camera  dây dùng để phát sóng trực tiếp và định vị   hai     hỏng từ lúc nào, chỉ  thiết  thu âm  dây là vẫn sáng đèn báo hiệu, nhắc nhở rằng nó vẫn đang hoạt động bình thường.
Kỳ Dư cầm chiếc mic nhỏ lên, vẩy nước, giọng  trầm thấp.
“Không  thứ   định vị .”
Vì cơn mưa bất ngờ , địa hình gập ghềnh bên ngoài chắc chắn sẽ  những vũng nước sâu, để đảm bảo an , bây giờ họ chỉ  thể tạm thời cố thủ ở đây.
Chờ mưa nhỏ hơn, hoặc   đến cứu.
Nhìn  ngoài cửa sổ trong suốt của túp lều tạm bợ, mưa vẫn rào rào,  thản nhiên :
“Không  khi nào thì họ mới tìm thấy chúng .”
“Không  .”
 Giang Kỳ Ngộ   vô tư, cô   đưa tay vỗ vai , an ủi.
“Chắc bây giờ ekip chương trình  liên lạc với đội cứu hộ để tìm kiếm  đảo .”
“Cô cũng...”
Kỳ Dư  đầu ,  định chê cô ngu ngốc, thì ánh mắt  bỗng chạm  đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Chậc...”
Thôi .
Anh mím môi, nuốt  những lời phũ phàng,  phủ nhận lời cô.
  định thu hồi ánh mắt, thì  bỗng  một vật thể lấp lánh thu hút.
Kỳ Dư nhíu mày, chút ấm áp  nhen nhóm trong lòng tan biến.
Thấy    với vẻ ghét bỏ, Giang Kỳ Ngộ khó chịu, nhíu mày lườm :
“Anh  kiểu gì đấy?”
Người đàn ông nhướng mày,  đáp mà hỏi ngược :
“Bây giờ cô  lạnh ?”
“Sao,   sợ lạnh ?”
“Không , chỉ là  nhắc cô lau .”
Giang Kỳ Ngộ lập tức cảnh giác, trong đầu  khỏi hiện lên những video nhạy cảm, cô lùi sang một bên,  Kỳ Dư với vẻ đoan chính.
“Anh  ý gì?”
Thấy cô phòng , Kỳ Dư cảm thấy gu và nhân phẩm của   nghi ngờ,   cô với vẻ kỳ lạ”
Giọng điệu trêu chọc.
“Mặt dây chuyền pha lê của cô chảy  .”