Giang Kỳ Ngộ suýt nữa thì  câu “mặt dây chuyền pha lê” của  chọc cho nổi đóa.
Cô thô lỗ lấy tay áo lau mũi,  lau  cãi cùn.
“Đây là tinh hoa trí tuệ của ,  hiểu ? Hắt xì!!!”
Chưa  xong, cô  hắt  một cái rõ to, khiến Kỳ Dư  nhíu mày.
“...”
Cô cũng   sai, tuy ngoài miệng  chịu thua, nhưng vẫn vô thức  mặt .
Dầm mưa lâu như ,  còn mặc quần áo ướt sũng, cô  ốm mới lạ.
Nghĩ , cô còn tử tế nhích   xa một chút, tạo chút  cách với Kỳ Dư.
  mới nhích  một chút, hành động nhỏ  của cô   Kỳ Dư phát hiện.
“Cô ngọ nguậy cái gì đấy?”
“...”
Giang Kỳ Ngộ khựng , đưa tay che miệng, giọng  ù ù từ trong lòng bàn tay:
“Hình như   cảm ,  tránh xa ...”
Cô   xong,  cách  tạo    kéo  gần.
Thậm chí còn gần hơn ban nãy.
Một lồng n.g.ự.c rắn chắc, ấm áp dựa  cô,  đàn ông ôm cô  lòng.
Đầu  cằm  chặn , Giang Kỳ Ngộ   đầu  , chỉ  thể vặn vẹo cổ, vỗ vỗ :
“Anh bạn, tuy    quyến rũ, nhưng   nhất là nên kiềm chế một chút... á!”
Nói  một nửa, Kỳ Dư  đưa tay , búng  trán cô một cái.
“Không  c.h.ế.t cóng thì ngậm miệng .”
Người đàn ông lên tiếng,  thở ấm áp phả  cổ cô, theo những giọt nước từ tóc cô rơi xuống, chui  cổ áo.
Cảm giác  lạnh  nóng khiến cô nổi da gà từ cổ đến mang tai.
Khiến Giang Kỳ Ngộ đang giãy giụa lập tức im bặt.
“...”
Cô đờ , trong đầu hiện lên gương mặt  trai của Kỳ Dư -  chỉ cần xuất hiện vài chục giây là  thể gây bão trending.
Cô nhanh chóng cân nhắc,  đưa  kết luận:
“Lãi .”
Nghĩ , cô lập tức thả lỏng , tựa  lòng .
Ngoài túp lều mưa rào rào, trong  gian nhỏ hẹp   dần ấm áp.
Hai  chiến đấu cùng  hai ngày,  vì nhiều lý do bất đắc dĩ mắc kẹt trong  gian nhỏ hẹp, mập mờ , nương tựa   để sưởi ấm.
“Trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa.”
“Hắt xì!!!”
Tuy Giang Kỳ Ngộ và Kỳ Dư đang ở trong một  gian nhỏ, tư thế mập mờ, nhưng cuộc trò chuyện của họ  khó hiểu.
“Cô  thể nhẹ nhàng một chút ? Vừa   còn tưởng  sét đánh.”
“Anh bạn,  kiểm soát  chuyện  ? Anh   câu con   ba thứ  thể giấu, đó là ho, nghèo và hắt  bao giờ ? Hiểu  hả?”
“  giữ nổi quan tài của Vladimir Nabokov .”
“Góa chồng? Ai góa chồng?”
“Cô.”
“Nói bậy! Hồi bé  bói toán với thầy ở  gầm cầu vượt hết 20 tệ.”
“Bói   gì?”
“Thầy bói   chỉ  một mạng.”
“...”
“Rồi   đưa 20 tệ để bói ,  là   hai mạng.”
“Hít hà...”
Kỳ Dư hít một  lạnh, bây giờ   tò mò trong đầu cô nàng  chứa cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-35-chac-to-lam-ha.html.]
Anh  định lên tiếng, thì Giang Kỳ Ngộ  lường , đưa tay lên bịt miệng :
“Người  đấy, đừng sủa.”
---
Cơn mưa ngoài trời vẫn   dấu hiệu dừng, hai  cứ thế mà “tán gẫu”.
Gần như  là Giang Kỳ Ngộ  nhảm, Kỳ Dư thỉnh thoảng đáp  hoặc cà khịa vài câu.
Câu chuyện của cô gần như   chiều sâu, thậm chí hai câu   chẳng liên quan gì đến .
 Kỳ Dư vốn thiếu kiên nhẫn   từng câu từng chữ, thậm chí còn hùa theo.
Họ cứ thế tám chuyện, đến cuối cùng cũng   ai là  im lặng , ai là  thở đều , cứ thế dựa   ngủ  .
Tỉnh , Giang Kỳ Ngộ thấy cổ  như sắp gãy,  đầu như  núi đè, khiến cô chóng mặt, khó thở.
Vất vả lắm cô mới đánh thức Kỳ Dư dậy,  kịp nghĩ xem tại  lúc ngủ    biến dị, thì cô   cảnh tượng ngoài túp lều thu hút.
Cô  chút phấn khích vỗ  tay Kỳ Dư, khó khăn :
“Mưa nhỏ .”
Vừa dứt lời,  chỉ Kỳ Dư ngạc nhiên  cô, mà ngay cả Giang Kỳ Ngộ cũng ngơ ngác.
Ai? Ai đang  chuyện thế?!
CX330
Cô lập tức nhận , đưa hai tay ôm lấy cổ họng nóng rực, giọng  khàn đặc hét lên:
“Đạ mấu, giọng của ! Giọng của !”
Sao ngủ dậy một giấc, chim sơn ca của cô  biến thành vịt trời thế ?!
“...”
Kỳ Dư  quan tâm đến màn diễn xuất của cô, mà trực tiếp  tay.
Một tay đỡ gáy cô, tay  chạm  trán cô.
Cảm nhận  nhiệt độ từ lòng bàn tay, sắc mặt  sa sầm.
“Hơi sốt .”
Dầm mưa từ lúc sáng sớm,  vận động mạnh,  thường khó mà chịu .
Anh từng tham gia nhiều môn thể thao mạo hiểm ở nước ngoài, sức khỏe , nhưng Giang Kỳ Ngộ yếu ớt  thì  chịu , tuy lúc nãy  cho cô dựa  lòng, nhưng ngủ dậy vẫn  sốt.
Kỳ Dư nhíu mày, cúi đầu  khuôn mặt ửng đỏ vì sốt của cô,  đưa tay cởi cúc áo.
“Ơ kìa -  đang  gì thế?”
Thấy     rằng cởi đồ, Giang Kỳ Ngộ lập tức đưa hai tay lên che mắt,   hé .
Mắt cô  ngừng liếc cổ áo đang mở rộng của  đàn ông, dán chặt  xương quai xanh,  vòng eo thon gọn ẩn  lớp áo.
Cô  thầm nghĩ “Không xem thì phí”,  giả vờ :
“Anh   phá hoại tình đồng chí trong sáng của chúng , tuy    xinh , nhưng  - á (↗)”
Kỳ Dư nhanh chóng cởi áo khoác ,  trùm lên đầu Giang Kỳ Ngộ, che chắn cho đôi mắt đang liếc ngang liếc dọc của cô.
“Mặc  , kẻo  ngoài     g.i.ế.c cô đấy.”
“Hi hi.”
Giang Kỳ Ngộ cũng  bất ngờ,  nịnh nọt  ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình .
Mặc xong, ánh mắt cô  vô thức  về phía .
“Hít hà...”
Trước đây chỉ thấy    dáng  , mặc gì cũng , hôm nay  kỹ, đúng là “ hàng”.
Thấy ánh mắt cô ngày càng trơ trẽn,  xuống phía , Kỳ Dư cũng  tức giận, chỉ khẽ nhếch môi, rộng lượng :
“Sao? Cho cô xem thêm?”
Còn  chuyện  thế  á?
Nghe , Giang Kỳ Ngộ lập tức  toe toét, gật đầu lia lịa:
“Ok! Chắc to lắm ha.”
Khóe môi Kỳ Dư cứng đờ,  căng , nghiến răng nghiến lợi:
“Cô  gì?”
“... Nói chuyện.”