“Ai cũng  lòng yêu cái , ở cái tuổi “sung sức”  của , đó là chuyện bình thường.”
Giang Kỳ Ngộ chìa đầu   mặt Kỳ Dư đang mặt nặng mày nhẹ,  nịnh nọt.
Thấy  vẫn   gì, cô  thanh minh.
“Anh Kỳ,  đổi góc  xem, chẳng lẽ bây giờ  cởi đồ     xem?”
CX330
Kỳ Dư liếc  cô, hai chữ Cô á? hiện rõ  mặt :
“Không .”
“...”
Nghe   , Giang Kỳ Ngộ bình tĩnh lắc đầu:
“Anh  lẫy thôi,   tin.”
Kỳ Dư giật giật khóe mắt, cố tình gằn giọng bên tai cô:
“Đừng ép  tát cô ở nơi  thích hợp .”
“...”
Vừa dứt lời,  khí như đóng băng, Giang Kỳ Ngộ lập tức  điều  động tác kéo khóa miệng.
Kỳ Dư đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì   thấy tiếng sột soạt bên cạnh,  định bảo cô ngoan ngoãn một chút.
Mở mắt ,   thấy một thanh sô cô la đang  chìa   mặt.
Phía  là một nụ  rạng rỡ, tuy đôi mắt đỏ hoe vì sốt.
“Vậy  ăn sô cô la ?”
“...”
Khoảnh khắc , tim  bỗng lỡ nhịp.
Không gian vốn tĩnh lặng, bỗng chói tai, ồn ào.
Kỳ Dư nhanh chóng nhận , chuyến  đến đảo hoang   lẽ  chỉ là duyên gặp gỡ, mà là...
“Kỳ - Ngộ -”
Duyên nợ.
Không đúng!
Ai đang  ?
Rõ ràng, Giang Kỳ Ngộ cũng  thấy tiếng gọi thảm thiết từ xa.
Hai   ,  nhanh chóng  hồn.
“Là Phương Tự Bạch!”
Bây giờ mưa  nhỏ hơn, chắc là ekip chương trình  tìm thấy đội cứu hộ,  theo định vị đến đây .
Họ  chần chừ nữa, vội vàng kéo khóa túp lều , chạy về phía tiếng ầm ầm   trung.
Trên bầu trời xa xa, một chiếc trực thăng đang nhanh chóng bay đến.
Giang Kỳ Ngộ ngẩng đầu vẫy tay liên tục, cho đến khi chiếc trực thăng đậu  đỉnh đầu họ, nhân viên cứu hộ mặc đồ bảo hộ, đeo dây an , từ từ hạ xuống.
Cô  nghiêng đầu,   bạn đồng hành đang thư giãn bên cạnh,  tươi rói, giọng  nhẹ nhàng:
"Cuối cùng cũng  cứu ..."
Kỳ Dư   cúi đầu  cô, cũng khẽ cong môi:
"    mà, cô  c.h.ế.t  ."
Anh  dứt lời, một thanh sô cô la quen thuộc  xuất hiện  mặt.
"Vậy bây giờ  ăn sô cô la ?"
"..."
Giữa tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay,  cong môi, đưa tay nhận lấy:
"Ăn một chút cũng ."
Chẳng mấy chốc, nhân viên cứu hộ  hạ cánh xuống bên cạnh hai , buộc dây an    họ.
Giang Kỳ Ngộ từ từ  kéo lên, cô vẫy tay với Kỳ Dư vẫn còn đang ở :
"Quên   với , thanh sô cô la    ‘lỡ’  rơi xuống đất, mới nhặt lên cho  đấy!!!"
"..."
Nhân viên cứu hộ kinh hãi  thanh sô cô la  bóp nát trong tay    trai lạnh lùng, nuốt nước miếng  dè dặt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-36-arigatou-cuu-xinh-dep.html.]
"Không , lát nữa sẽ đưa  lên chỗ cô ."
Kỳ Dư ngẩng đầu   đang vung vẩy chân   trung,   sang  nhân viên cứu hộ:
"Làm phiền  nhanh lên."
….
Giang Kỳ Ngộ  lên trực thăng,   Phương Tự Bạch lo lắng ôm chầm lấy.
"Chị Kỳ Ngộ... hu hu... em còn tưởng... hu hu...  bao giờ gặp  chị nữa..."
Cậu vẫn lấm lem như cũ,  vẻ cũng   cứu lên.
"Dừng ,  đừng  nữa."
Giang Kỳ Ngộ khinh bỉ đẩy  , vỗ vai  giải thích:
"Xui xẻo."
Rồi  đợi  mếu máo tiếp, cô lập tức chuyển chủ đề:
"Khương Miên với Lục Hành ?"
"Họ  một chiếc trực thăng khác cứu ."
Phương Tự Bạch  mau buồn mau vui, thấy chị Kỳ Ngộ   là  yên tâm,  lau mặt, lấy  bình tĩnh  kể khổ:
"Chị Kỳ Ngộ, chị   , lúc đó chúng em tìm  một hang động để trú mưa,  Lục lo lắng cho chị Khương Miên lắm, nhưng mà..."
" mà gì?"
Cậu gãi đầu, ngập ngừng:
"Em cũng    , là chị Khương Miên... hình như chị   dọa, tóm ... tóm  là  khi tỉnh  chị   chút kỳ lạ."
“Gặp chuyện ngoài ý , sợ hãi cũng là bình thường.”
Giang Kỳ Ngộ  nghi ngờ gì, qua loa an ủi hai câu  thôi,  đầu ,   bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Dư.
“Anh Kỳ!”
Phương Tự Bạch vui mừng chào , Giang Kỳ Ngộ  nịnh nọt, trơ trẽn vẫy tay với :
“Anh  trai, trùng hợp ghê, cũng  máy bay ?”
Kỳ Dư lườm cô một cái,  chấp nhặt chuyện thanh sô cô la rơi xuống đất nữa, lặng lẽ  xuống bên cạnh cô.
Đợi nhân viên cứu hộ đến,   cùng lên trực thăng rời khỏi hòn đảo “kỳ ngộ” .
Có lẽ vì  đầu tiên  trực thăng cứu hộ, Phương Tự Bạch yên tâm nên  nhiều hơn hẳn, cứ bám lấy Giang Kỳ Ngộ đang ngủ gà ngủ gật để trò chuyện.
Cuối cùng, Kỳ Dư  lên tiếng bảo  “kém duyên”  im lặng.
Rồi bất ngờ ấn cái đầu đang nóng hừng hực lên vai .
Phương Tự Bạch  Giang Kỳ Ngộ đang nhắm mắt nghỉ ngơi  vai Kỳ Dư, hồi lâu  như ngộ  vị trí của .
Vẻ mặt phấn khích vì  đầu  trực thăng dần biến mất, giọng điệu thảm thiết.
“Được lắm, cuối cùng  cũng hiểu .”
Kỳ Dư liếc  :
“Cậu  hiểu gì nữa ?”
“Trước đây gọi là bánh xe dự phòng,  đó gọi là kẻ bám đuôi, năm ngoái gọi là  thiệt thòi, năm nay thì ? Năm nay định dùng từ gì để hình dung   trai chung tình  ghét bỏ như  đây?”
Giang Kỳ Ngộ đang gối đầu lên vai Kỳ Dư vì chóng mặt thậm chí còn  mở mắt , chỉ cọ cọ đầu tìm một vị trí thoải mái hơn.
Cô bình tĩnh đáp:
“Cừu Sôi nổi.”
“...”
Phương Tự Bạch suýt nữa thì ,  diễn sâu đưa tay run rẩy chỉ  Kỳ Dư đang hả hê.
“Vậy  ,   là cừu vui vẻ của chị ?!”
Giang Kỳ Ngộ   mở hé mắt, nghiêng đầu   với vẻ mặt bi phẫn, khẽ  lắc đầu:
“Cũng  hẳn.”
“Vậy thì  yên tâm...”
“Anh  là Hoàng tử Linh Dương.”
Cô  dứt lời,   thấy tiếng  nhẹ  đỉnh đầu.
Sau đó, giọng  trầm ấm,  chút trêu chọc của  đàn ông vang lên:
“Arigatou, cừu xinh .”