“Anh Kỳ! Anh,    mua cửa hàng ?!”
Lời   ,  chỉ Phương Tự Bạch, mà tất cả   đều   đàn ông đang thản nhiên.
“Mua cửa hàng ?!”
Chu Thuấn trợn mắt, kinh ngạc:
“Sếp Kỳ,  đây là...”
[Trước đây  chỉ  Kỳ Dư là đại gia, nhưng   ngờ não của đại gia  khác với chúng .]
[Sếp Kỳ, nhà  còn nuôi chó ? Trừ việc trông giống  , thì  cũng khá chó đấy.]
[Anh Tát   ngốc, chắc chắn là  nghĩ đến chuyện tặng cho cô Giáo Dài nên mới mua cửa hàng!  chèo nhiệt tình!]
[Chỉ  thể  là 666.]
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của  , Kỳ Dư vẫn bình tĩnh, nhưng   định giải thích,   một tiếng hét cắt ngang:
“Bầu trời vang tiếng sấm, lão nô lấp lánh xuất hiện!”
Giang Kỳ Ngộ đang  hình bỗng cử động, cô phấn khích cầm tập tài liệu,  Kỳ Dư, giọng điệu nịnh nọt  hề che giấu:
“Lão gia, là lão nô đến muộn!”
“...”
Câu   của cô  chỉ khiến   choáng váng  thứ hai, mà ngay cả Kỳ Dư cũng  nhíu mày.
“Cô đúng là...”
Anh cạn lời  vẻ mặt hám lợi của Giang Kỳ Ngộ, chỉ  lắc đầu   cô.
 đúng lúc , một giọng  khinh bỉ vang lên bên cạnh:
“Nhân phẩm của một , đôi khi cũng  giá rõ ràng.”
Lời   ,  khí căng thẳng ngay lập tức.
“...”
Nói thật, một siêu thị bách hóa tuy   là  tiền nhỏ, nhưng trong mắt những   cũng chẳng đáng là bao.
Tuy Giang Kỳ Ngộ  quá thật, nhưng   coi như trò  cho qua là  .
 nếu   để tâm, thì cô sẽ  gắn mác ham tiền, tham giàu.
Câu    của Lục Hành,  thì giống như cảm thán vu vơ, nhưng thực chất là đang mỉa mai cô bán rẻ nhân phẩm vì tiền.
Quả nhiên,     xong, bình luận bắt đầu chuyển hướng, những thánh chế ban nãy dần xuất hiện những nhà phê bình.
[Cười c.h.ế.t mất, vì một siêu thị hai tệ mà bán , Giang Kỳ Ngộ chỉ  thế  thôi.]
[Cô Giáo Dài chỉ đùa thôi mà,   chứ   chứ,   ai tin thật đấy chứ?]
[Người qua đường,  thấy Lục Hành  cũng  lý, dù  đây cũng là chương trình truyền hình, vẫn nên  chút định hướng đúng đắn, ham tiền đúng là kinh tởm!]
[Lên tiếng giùm ? Dọn dẹp  suy nghĩ cổ hủ trong đầu ,   đùa một câu mà cũng  quá?]
[Con nhỏ mê tiền, hèn hạ!]
[...]
Bình luận cuộn liên tục, nhưng  ai quan tâm.
Hiện trường đang náo nhiệt bỗng trở nên im ắng, căng thẳng vì một câu  của Lục Hành.
Kỳ Dư khó chịu nhíu mày, định dạy dỗ Lục Hành:
“  ...”
CX330
   kịp  hết câu,   Giang Kỳ Ngộ thản nhiên cắt ngang:
“Không còn cách nào khác, ảnh đế...”
Cô  đầu ,  thẳng  Lục Hành,  hề nhượng bộ, nụ  càng thêm ẩn ý:
“Ai bảo chúng  là diễn viên nhỏ, kém cỏi,  giống ,  mở miệng là 10 triệu.”
Lời  bề ngoài là tự hạ thấp, nhưng chỉ  những  hôm đó ở bữa tiệc mới hiểu.
Đây là lời cảnh cáo dành cho Lục Hành.
Đoạn ghi âm 10 triệu đó, vẫn đang ở trong tay Giang Kỳ Ngộ.
Quả nhiên,   xong, sắc mặt Lục Hành tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-lam-mau-toi-lam-lo-cung-nhau-chan-chinh-showbiz/chuong-50-nguoi-ta-khong-the-vi-nhan-pham-ma-vut-ca-tien-bac-duoc.html.]
Còn Giang Kỳ Ngộ thu  nụ  ẩn ý,  sang  hồn nhiên với ống kính:
“Người   thể vì nhân phẩm mà vứt cả tiền bạc , đúng ?”
[Khoan ! Sao  thấy câu  sai sai?]
[Ha ha ha ha ha cô Giáo Dài, cô đúng là cao thủ  lái.]
[ ,   nhận  một cửa hàng, cảm ơn một câu thì là bán rẻ nhân phẩm, còn    khúm núm  mặt sếp, rót  rót nước, thì là trong sạch ?]
“Cái ...”
Thấy tình hình  vẻ khó kiểm soát, Phương Tự Bạch lắc lắc tập tài liệu  tay, phá vỡ  khí căng thẳng:
“Chị Kỳ Ngộ, đưa em tập tài liệu, em cất cho.”
“Không cần .”
Cậu   xong, Kỳ Dư bỗng , giọng điệu  chút nuông chiều mà chính  cũng  nhận :
“Cô   cất .”
Phương Tự Bạch  Giang Kỳ Ngộ theo ánh mắt của , thấy cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Nhớ  với phòng tài vụ, gửi báo cáo tài chính quý  cho trợ lý của  xác nhận.”
Nói xong, cô  diễn sâu, nhéo nhéo ngón tay:
“Hít hà... hình như còn thiếu gì đó.”
Nhìn cô  trò, Phương Tự Bạch ngơ ngác hỏi:
“Thiếu gì?”
Kỳ Dư cong môi, giọng  dịu dàng:
“Cà phê đá.”
“ !”
Giang Kỳ Ngộ  ngả   , diễn vẻ ông chủ dầu mỡ:
“Hồi trẻ thích uống cà phê đá để  màu, bây giờ càng thích uống cà phê đá, vì  càng ngày càng thích  màu.”
“...”
“Phụt...”
Nhìn cô  trò hề, Tống Nghiên là  đầu tiên  nhịn  .
Sau đó,  khí căng thẳng tan biến, bình luận cũng dừng chiến.
Chương trình tiếp tục.
Giang Lăng nhận  quà bí mật mà Lục Hành định tặng Khương Miên.
Cũng là hai vé xem hòa nhạc ở nhà hát Tuyết Liên.
Còn Lục Hành nhận  một chiếc bút bi sang chảnh.
Sau khi quà của    công bố, phần tặng quà gây cấn  cũng kết thúc.
Người thu hoạch nhiều nhất, một là Giang Kỳ Ngộ -   “cất”  cả một cửa hàng.
Hai là ông chủ cũ của siêu thị bách hóa hai tệ -   bán  cửa hàng với giá cao hơn thị trường 10% trong vòng mười phút.
Trong cuộc chiến của các fan  livestream, chiếm sóng nhất là fan Trường Nhĩ.
Vì hành động mua cả siêu thị ,  thật,   chỉ thấy trong truyện tổng tài.
Đang lúc   bàn tán về món quà nhận , thì đạo diễn Trương  xuất hiện với chiếc loa nhỏ:
“Được , bây giờ xin mời hai vị khách mời nhận  quà bí mật chú ý.”
Anh  dừng , thấy    , mới  tiếp:
“Mời hai  xem ngày ở mặt  của vé.”
Giang Lăng cầm quà bí mật  chút nghi ngờ, lật hai tấm vé , xem kỹ ngày biểu diễn.
“Đây là... ngày mai?”
“ ! Sáng mai, sẽ là  đầu tiên các khách mời của Bạn Hiểu Gì Về Yêu Đương tỏ tình trực tiếp với .”
“Nếu tỏ tình thành công, chiều sẽ  xe đưa   đến trung tâm thành phố hẹn hò nửa ngày, khách mời  vé xem hòa nhạc  thể chọn  cùng  mà   tỏ tình.”
“Nếu tỏ tình thất bại, thì  ở  căn hộ, dọn dẹp vệ sinh  bộ!”