"Em chồng ,  việc ở nhà máy thực phẩm chắc là  ăn bánh kẹo suốt nhỉ?"
"Làm gì  chuyện đó chị dâu Hai,     chứ    ăn . Anh cả,  thử cái bánh trung thu  xem,  đây Tiểu Nghiên cũng  ở nhà một ít, nhưng lúc đó   bận quá nên  mang sang. Anh thử xem, bánh nhà máy  chắc là ngon hơn đấy."
"Được  !" Bác cả liên tục  , lúc  cũng  khách sáo nữa, há miệng cắn một miếng.
Thẩm Nghiên  lấy  một cái bánh, đưa cho  họ.
"Anh họ,  cũng thử xem."
"Ừm!" Lương Siêu vốn định từ chối, nhưng   là do em họ   trong nhà máy,  còn là công thức của em gái  đưa cho,  liền  thử.
Đến khi đưa cho Triệu Ngọc Phương, bà  còn từ chối.
"Sao  ăn thế ? Cứ để dành,  mang về cho bọn trẻ ăn."
"Bác dâu yên tâm, cháu mang theo nhiều lắm."
Nghe Thẩm Nghiên  , Triệu Ngọc Phương mới vui vẻ nhận lấy,  ăn thử.
Cắn một miếng, lớp vỏ bánh giòn tan, còn  rớt vụn,   đều đưa tay hứng lấy, sợ lãng phí một chút nào.
Nhân bánh mềm dẻo, gói  là nhân đậu đỏ, đậu đỏ  xay nhuyễn mịn, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
"Ngon, ngon quá." Triệu Ngọc Phương liên tục khen.
Bánh  còn   ít đường, hương vị  phong phú, cảm giác như miệng  sắp  dính .
Ngon quá  mất!
Mẹ Thẩm Nghiên chỉ mỉm ,  thể thấy   đều  thích.
Sau đó   ăn  chậm,  ăn  trò chuyện, vì  xuống huyện nên  nhiều đoạn đường dốc, tốc độ nhanh hơn lúc đến nhiều.
Cả nhà  thẳng đến bệnh viện, đến ngay cửa khoa, lúc  cũng  cần đăng ký gì cả, cứ thế  khám luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-110-bao-an-cung-cap-manh-moi-1.html.]
Bác sĩ thấy chân bác Cả sưng vù, xương  lòi  ngoài.
Ông  cau mày hỏi: "Sao giờ mới đưa đến?"
"Bác sĩ, chân  nghiêm trọng lắm ạ?" Triệu Ngọc Phương lo lắng hỏi.
Bà    học thức,  đây chồng    thì bà  cứ nghĩ   thật, chỉ là hôm nay ngủ dậy, thấy chân sưng to hơn, cũng định lên huyện khám, nhưng nghĩ nhà   nhiều tiền nên  thôi.
Lúc   bác sĩ  , bà  mới thấy sợ hãi.
"Nghiêm trọng,    nghiêm trọng? Nếu đến muộn mấy ngày nữa, xương cứ lòi  ngoài thế , đến lúc đó  phẫu thuật,  đóng đinh  xương đấy."
Mọi   mặt đều hít một  lạnh, lúc  Thẩm Nghiên mới lên tiếng.
"Vậy bác sĩ, giờ tình trạng của bác cháu  xử lý thế nào ạ? Cháu thấy hình như bên trong còn  ứ dịch?"
" , điều    cho việc hồi phục. Trước tiên  sẽ rút dịch ,  đó  nắn xương ,  chắc bên trong   nứt , ở đây chúng    thiết  tiên tiến, chỉ  thể xem tình hình  ."
Lúc  Thẩm Nghiên mới chợt nhớ , hiện giờ trong nước hình như vẫn   máy chụp CT, nước ngoài  thể   , nhưng  du nhập  trong nước.
Cho dù  du nhập, thì thiết  cao cấp như , cơ bản đều  sử dụng ở các bệnh viện lớn  thủ đô.
Trang thiết  ở thị trấn nhỏ vốn  lạc hậu.
  khi bác sĩ chọc một lỗ  chân bác Cả, rút dịch ,  kiểm tra sơ qua vết thương, xác định xương chỉ  lệch,   gì đáng ngại, ông  liền bảo họ  xử lý,  bó bột cố định,  kê thêm thuốc giảm sưng, giảm viêm, dặn dò mấy ngày    kiểm tra,  cho họ về.
Lúc nắn xương, bác Cả là một  đàn ông to lớn mà cũng  kêu lên một tiếng, đúng là quá đau.
Trên trán ông lấm tấm mồ hôi, gân xanh nổi lên,  thể thấy là  đau.
May mà kết quả  ,  để lâu thêm nữa.
Thẩm Nghiên cũng tiện thể cho bác sĩ xem qua tay .
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Tốt đấy, bác sĩ nào xử lý ? Xử lý  lắm,  vấn đề gì , mấy ngày nữa là  thể tháo bột ." Bác sĩ  .