Lục Tuân: ...
Khóe miệng  giật giật, nhỏ giọng giải thích: "Bây giờ em   là vợ  ? Có  dòm ngó , chẳng  nên để vợ  mặt ? Như  mới  thể để    chúng  tình cảm ! Người khác  chen chân  ?"
Thẩm Nghiên liếc xéo : "Hừ,   sợ em đuổi cô em gái  của   ? Cô gái xinh  như ,    thương hoa tiếc ngọc gì cả!"
"Đó là chuyện chồng của cô   lo,   ! Em đừng  đánh đồng  với bọn họ!" Anh  vẻ tránh xa  , khiến Thẩm Nghiên bật .
Lúc , cô cũng  bắt bẻ chuyện   nữa.
"Thôi  , ăn cơm ! Đã  thử ở chung , với tư cách là vợ , đương nhiên em sẽ giúp  xử lý mấy bông hoa đào .   cũng  giữ  cho , nếu   giữ   thì em cũng bó tay."
"Yên tâm!" Lục Tuân gần như nghiến răng nghiến lợi   hai chữ .
Sau đó,  ăn cơm một cách hung dữ, nếu   còn tưởng thức ăn trong miệng đắc tội với  .
 Thẩm Nghiên vẫn  để ý đến , lúc  cô đang dọn dẹp phòng bệnh,   lấy nước.
Để mặc Lục Tuân  đó giận dỗi.
 khi Thẩm Nghiên lau  cho , cách một lớp khăn lông, sờ  cơ bụng săn chắc, khỏe khoắn của , Lục Tuân bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng.
"Sờ thích ?"
"Cũng tạm, sờ  thích!"
Thẩm Nghiên theo bản năng đáp.
Nói xong, vẻ mặt cô cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-142-so-vao-co-thich-khong-2.html.]
Mắt cô bắt đầu đảo khắp nơi,  giả vờ như  đang  bận, nhưng hình như  thành công.
Lục Tuân bỗng nhiên bật : "Muốn sờ thì cứ sờ thoải mái, sờ lén lút như  là ?"
"Ai  sờ chứ? Em đang lau  cho , vô tình sờ trúng thôi, hơn nữa, cũng bình thường mà,  gì đặc biệt ."
"Hửm?" Ánh mắt Lục Tuân bỗng nhiên trở nên nguy hiểm.
"Vừa nãy em  gì cơ?"
"Không  gì, lau nhanh lên, lau xong em   !"
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên cảm thấy tình hình hiện tại  chút nguy hiểm, vì ,  khi lau  cho  xong, cô liền dọn dẹp bát đũa, chạy về nhà khách.
Lục Tuân  bóng lưng bỏ chạy của cô,  cong môi , đúng là lòng lang  thú mà   gan.
Chắc là vì hai    chuyện rõ ràng, nên bầu  khí cũng trở nên hòa hợp hơn,  còn sự ngại ngùng như lúc mới quen nữa.
 mấy ngày nay Thẩm Nghiên đến đây đều  dám lau  cho Lục Tuân nữa, nhiệm vụ  đều giao cho Trần Bình.
Khiến Trần Bình sợ hãi, dù  cũng   ai cũng  thể thản nhiên như Thẩm Nghiên, nhất là mấy hôm nay, lúc   lau , Đoàn trưởng Lục cứ liên tục hít hà, rõ ràng là mùa hè,  mà    toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, Thẩm Nghiên  nhịn  nữa, đành tiếp tục nhận nhiệm vụ .
  ngờ, cô còn  kịp lau  thì lãnh đạo cấp   đến.
Vị lãnh đạo  cứ ở trong phòng bệnh  chuyện với Lục Tuân và Thẩm Nghiên, lời   đều là quan tâm đến cuộc sống của đôi vợ chồng son.
Thẩm Nghiên chỉ đành ở bên cạnh Lục Tuân, cùng  ứng phó, hai  đóng vai cặp vợ chồng ân ái.
Chính vì  mà đến tận tối muộn, cô vẫn còn ở bệnh viện,  đó, vì   đều  phái   nhiệm vụ,   ai đưa cô về, cuối cùng, cô chỉ đành bất lực ở  phòng bệnh một đêm.