Mà những   vì công tác gián điệp,  thể ở một nơi đến mấy chục năm, sống như một  bình thường, ai  thể ngờ rằng,  lưng họ  đang thu thập thông tin tình báo chứ?
Nếu   chuyện   phanh phui thì   cũng  thể nào ngờ rằng bên cạnh    gián điệp ẩn náu.
Ngay tại chỗ, họ  bắt giữ  , ngay cả lãnh đạo công xã  thấy tin cũng đến.
Còn chuyện Lý Tiêu Tiêu cấu kết với Trần Dũng, cùng  lừa Thẩm Nghiên  ngoài, ý đồ  xa,  mặt gián điệp, đều trở nên chẳng đáng nhắc đến.
 vì chuyện  liên quan đến Thẩm Nghiên, mà Thẩm Nghiên  là vợ của Lục Tuân.
Đồng chí công an  thấy Lục Tuân đường đường chính chính ở đây, rõ ràng là đang đợi họ đưa  quyết định, cuối cùng vẫn  còng tay Trần Dũng và Lý Tiêu Tiêu, đưa về đồn.
 nhà Vương Hữu Tài bây giờ  để quân đội tiếp quản,  đó sẽ chuyển giao cho bộ Công an.
Lục Tuân  chuyện với đồng chí công an một lúc, cũng   yêu cầu của .
Thẩm Nghiên thấy   ở đây, cô đương nhiên  cần   mặt nữa.
Thẩm Hoa Hoa sáng sớm  đến đây, cũng là vì   tin  nên mới đến hóng chuyện.
Không  từ lúc nào cô   đến bên cạnh Thẩm Nghiên,  nhỏ giọng : "Nói thật với cô nhé,  đây tên Trần Dũng  cũng tìm , bảo  tối đó dẫn cô đến chuồng heo,    tên    thứ  lành gì,   chính là đồ cầm thú! Đồ rác rưởi!"
Vừa , Thẩm Hoa Hoa  tức giận.
Chính chủ là Thẩm Nghiên còn   phản ứng gì, Thẩm Hoa Hoa  mắng chửi ầm lên  .
"May mà lúc    mắc lừa, nếu  thì  cũng thành tội phạm , cô xem    xa thế nào, còn  tính kế  để hãm hại cô, đến lúc đó cô xảy  chuyện thì   thể thoát  ?   giống  ngu ngốc như  ? Hơn nữa, tuy   ưa cô nhưng dù  cô cũng là em họ của , đây là mâu thuẫn nội bộ của chúng , liên quan gì đến  ngoài?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-176-bi-dua-di-1.html.]
Thẩm Nghiên cứ thế  im lặng  Thẩm Hoa Hoa thao thao bất tuyệt kể lể chuyện Trần Dũng xúi giục cô  thế nào.
Đặc biệt là  khi  câu cuối cùng, Thẩm Nghiên liếc  cô  một cái.
"Coi như đầu óc chị còn tỉnh táo, nếu  thì   đưa  bây giờ chính là chị đấy!  chuyện  chị  mà  báo, chị tưởng    ?"
Nói thật, Thẩm Hoa Hoa   chuyện , Thẩm Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người    xa thì cũng   xa đến mức nào, chỉ là thích so sánh với cô  thứ, nhưng chuyện  cũng bình thường, họ hàng trong nhà, đặc biệt là những đứa trẻ tuổi tác gần , đều sẽ   lớn mang  so sánh, huống chi nhà bác Cả cô còn  chút trọng nam khinh nữ.
Cuộc sống của Thẩm Hoa Hoa ở nhà chắc chắn   lắm,  Thẩm Nghiên để so sánh, cô  càng cảm thấy chênh lệch lớn, trong lòng thấy mất mát, khó tránh khỏi mất cân bằng, sinh  oán hận.
   bây giờ  hồ đồ đến mức hãm hại   của , chứng tỏ vẫn còn cứu , chỉ là  đó Trần Dũng  đến tìm cô ,  mà Thẩm Hoa Hoa   cho cô , Thẩm Nghiên  chút cạn lời,     là thật sự ngốc  là  thấy cô gặp chuyện  may?
Chỉ là vẫn nên nhắc nhở cô  một chút, để cô gái  đừng vì so bì với cô mà    chuyện gì ngốc nghếch.
Thẩm Hoa Hoa  chút ngại ngùng: " cứ tưởng   giúp   thì   sẽ  hãm hại cô nữa chứ? Ai mà  ?"
"Mong là , nếu chị thật sự   thì tình nghĩa  em hai nhà cũng  cần nữa!"
"Thừa lời, cần cô   , dù  cô cũng là em họ của  mà? Sao   thể trơ mắt  cô  hại ? Hơn nữa,    còn  gả cho sĩ quan nữa!  , khi nào cô  theo quân đội?
Giúp  xem trong quân đội  thanh niên tài giỏi nào ,  nhất là  lãnh đạo giống như  rể, cô giới thiệu cho  với, đến lúc đó chúng  cùng  theo quân đội, còn  thể giúp đỡ lẫn !"
Thẩm Nghiên:...
Bây giờ cô nghiêm túc nghi ngờ lý do     tay là vì  cô giới thiệu đối tượng cho.