Cuối cùng, Thẩm Trường Thanh gì, ngược là Thẩm Trường Chinh, thấy bầu khí trong nhà như , liền thản nhiên : "Ba, là cứ để em gái , cùng lắm thì đến lúc đó con đến giúp em gái là ."
Anh là em sinh đôi với Thẩm Nghiên, nên bình thường việc gì cũng đều nghĩ cho cô em gái .
Lúc thấy Ba Thẩm , vẻ mặt Thẩm Nghiên thất vọng, Thẩm Trường Chinh liền nhịn lên tiếng.
Kết quả Ba Thẩm trừng mắt : "Mấy đứa gì chứ?"
Ba Thẩm xong câu liền gì nữa, cũng giải thích gì, hai đứa con lúc cũng nhận bầu khí đúng, nhưng hình như cũng cãi , tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm diễn trong im lặng, ăn cơm xong, cũng bắt đầu rửa mặt, hai đứa nhỏ hôm nay cắt tóc, cố ý gội đầu, gội sạch những sợi tóc vụn , hai đứa đều vui vẻ, tắm rửa xong chạy ngoài.
Thẩm Nghiên cũng đang gội đầu, mẹ Thẩm giúp đỡ bên cạnh, gội ngừng tiếc nuối: "Tóc như , cứ thế mà cắt ngắn."
Thẩm Nghiên tỏ thoải mái: "Mẹ, tóc dài quá nặng đầu, cắt ngắn cho mát mẻ."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Đến mùa đông cũng tiện, nếu , mùa đông mà gội đầu, chỉ nghĩ thôi Thẩm Nghiên cũng thấy như một cơn ác mộng.
"Thôi , dù con cũng giữ phần tóc cắt, coi như kỷ niệm ."
Tóc ngắn khô cũng nhanh hơn nhiều, khi gội đầu xong, cảm giác cả đều thoải mái hơn, khiến Thẩm Nghiên cảm giác như đầu óc nhẹ mười cân.
Buổi tối, khi đều ngủ, trong phòng của Ba Thẩm và mẹ Thẩm, mẹ Thẩm với Ba Thẩm vài câu về chuyện tối nay.
"Tiểu Nghiên nhà chúng trông vẻ khác với đây, ông nó , thấy lúc chúng thể tin tưởng con bé một ."
Mẹ Thẩm luôn yêu thương con cái, đối với con gái thể là cầu tất ứng.
Huống chi là, biểu hiện của Thẩm Nghiên hai ngày nay, mẹ Thẩm thật sự tin rằng con gái đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-19-con-gai-ngoan-cua-toi-lai-phai-di-an-kho-1.html.]
Trong bóng tối, Ba Thẩm bất lực thở dài.
"Bà nó , những gì bà đều , nhưng chuyện của đội sản xuất, chỉ là một kế toán, cũng thể nghĩ cho tài sản của làng chứ?"
Ba Thẩm cũng là lo lắng, đây con gái thích sách, nhưng mấy năm nay, con gái nhiều chuyện như , khiến trong nhà đều bóng ma tâm lý.
Mọi đều sợ Thẩm Nghiên chuyện bán tài sản công.
Lúc mẹ Thẩm vui, liền bật dậy giường, nghiêng đầu trừng mắt Ba Thẩm với vẻ mặt bất mãn.
"Ông nó , cho cùng là ông tin tưởng con gái chúng , bà đồng , con gái chúng ăn khổ, mà xót xa, hận thể đưa hết những thứ trong nhà cho con bé, bây giờ chỉ nuôi lợn thôi, ông là ba ruột mà đồng ý!"
Ba Thẩm động tĩnh lớn như của mẹ Thẩm dọa sợ.
Ông vội vàng dậy an ủi, miệng còn ngừng giải thích: ", cũng là cho con bé , chẳng là với đội sản xuất , xong, quyết định mới ? Bà nó , bà gấp cái gì?"
"Ồ, thì , con gái nuôi lợn cũng là vì gia đình chúng , ông xem công việc đó vất vả thế nào, con gái ngoan của ăn khổ..."
Mẹ Thẩm lập tức lau nước mắt, xuống.
Ba Thẩm hành động của bà, trong lòng chỉ còn bất lực, nhưng cũng trách móc.
" , bà vẫn luôn con gái chúng trở về, nhưng bây giờ vẫn chắc chắn mà? Chúng cứ quan sát thêm, xác định là con gái chúng , chẳng lẽ bạc đãi con bé ?"
Mẹ Thẩm vui: "Con gái là do sinh , ông , còn , đây chính là con gái chúng !"
Giọng điệu của bà vô cùng chắc chắn.
Ba Thẩm chỉ đành thỏa hiệp.