"Cảm ơn ý  của các bà các thím ạ, cháu cũng chỉ  chút việc nhỏ thôi, đến lúc đó  thịt heo chia cho cháu thêm chút là  ,  cần chia thêm thịt  ạ!"
Cô   xong,   xung quanh đều  Thẩm Nghiên là đứa trẻ  điều,  nhận công lao các kiểu, suýt chút nữa  khen Thẩm Nghiên lên tận trời.
   chỉ vây quanh xem heo con một chút, xác nhận từng con đều trắng trẻo mũm mĩm, còn  quên dặn dò Thẩm Nghiên  chăm sóc  những cục vàng .
"Tiểu Nghiên , cháu chăm sóc cho  nhé, nếu thiếu gì thì cứ  với chúng ,  gì cần giúp đỡ cháu cứ việc ,  cần khách sáo với chúng ,  cho cùng,    lợi vẫn là  trong đại đội chúng , chúng  sẽ cố gắng phối hợp với cháu!"
Câu   của bà Vương thật hào sảng, bất kể   là thật lòng  chỉ thuận miệng  , Thẩm Nghiên đều cảm thấy  ấm lòng.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Sau đó,  sự thúc giục của đại đội trưởng,   đều   việc, mấy bà thím liền ở  đây giúp Thẩm Nghiên trông coi.
Bây giờ lương thực cũng   đưa đến kho lương thực , nhiệm vụ năm nay cũng   thành.
Mọi  lúc  đều thoải mái hơn  ít, ngoài đồng cũng dần  còn nhiều việc để  nữa, cho nên các bà thím vẫn tụ tập ở chỗ cũ  cửa trại heo, Thẩm Nghiên  việc gì, chỉ cần gọi một tiếng là   đến ngay.
Thẩm Nghiên thật sự  chút buồn ngủ,  nhà mang bữa sáng đến cho cô, cô ăn ngay trong chuồng heo,  đó thấy heo con   vấn đề gì, cũng định nghỉ ngơi một chút.
Đến hơn mười giờ, Ôn Thành Lan đến, bắt đầu giục Thẩm Nghiên về nhà nghỉ ngơi, Thẩm Nghiên cũng  về nhà tắm rửa, nên liền về nhà.
Vừa đúng lúc Đại Đản và Nhị Đản đến,  thấy Thẩm Nghiên thì vô cùng kích động.
"Cô ơi, cô giỏi quá! Sinh  nhiều heo con như ,   chúng   thịt heo để ăn !"
Thẩm Nghiên: "..."
"Nhị Đản! Là heo  sinh heo con,   cô sinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-194-dai-cong-than-2.html.]
"Cháu  cháu , là cô đỡ đẻ mà? Cũng giống  thôi!"
" , bà nội  cô là đại công thần!" Đại Đản cũng phụ họa theo,  xong còn  quên giơ ngón tay cái với Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên: "..."
Lời nịnh nọt ,   cứ kỳ kỳ thế nào  nhỉ?
"Được   , về nhà  ,  cô  mùi hôi, hai đứa tự  chơi , nhớ là   đến gần sông đấy nhé?"
"Vâng ạ, cô ơi!"
Hai đứa  xong liền chạy mất, Thẩm Nghiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, trong bếp, mẹ Thẩm  đun nước nóng  lò, lúc  vẫn còn nóng,   để gội đầu tắm rửa, tóc còn  kịp lau khô, cô  ngủ  , mái tóc cứ thế xõa xuống mép giường.
Buổi trưa mẹ Thẩm về nhà nấu cơm  thấy Thẩm Nghiên như ,  chút bất lực cầm quạt giúp cô hong khô tóc,  đó mới yên tâm để Thẩm Nghiên ngủ tiếp.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Nghiên cứ chạy qua chạy  giữa nhà và trại heo.
Mãi đến khi điện báo của Lục Tuân gửi về,   về đến đảo .
Vài ngày ,   thêm một bức thư, bức thư   rõ ràng dày hơn .
Hai  ở chung hơn một tháng quả nhiên là khác ,  đây  nửa ngày chẳng "rặn"   một chữ, bây giờ   nhiều thứ trong thư như ,  là những chuyện vụn vặt hàng ngày, trong thư còn ,  trong đoàn   đều hỏi  chị dâu   theo chồng,   là   sống cùng diêm vương mặt lạnh  .
Nhìn cũng khá buồn , còn   đảo lúc  thời tiết vẫn  nóng, bọn trẻ con đều trần truồng chơi đùa  bờ biển,  giới thiệu thêm  ít hải sản,  đây trong thư   với Thẩm Nghiên cuộc sống  đảo khó khăn thế nào,   cô đến đó chịu khổ các kiểu.
Bây giờ  biến thành,  đảo  thú vị, cho dù là lúc ,  bờ biển vẫn còn  nhiều hải sản, ăn mãi cũng  hết, còn  niềm vui khi  bắt hải sản.
Thẩm Nghiên  sự đối lập   , trực tiếp bật  thành tiếng.