Lúc  Thẩm Nghiên giống như cô giáo mẫu giáo, phía  dẫn theo một đám trẻ con, trong tay đứa nào cũng cầm dây thừng, cứ như xâu quả bầu , cảnh tượng  cũng thu hút sự chú ý của  .
Thực sự là...  chút kỳ quặc.
Hơn nữa cô gái dẫn đầu  ngoại hình  xinh , khuôn mặt tròn trịa, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong veo, cô  nghiêm túc dặn dò bọn trẻ,   chạy lung tung, bảo   nắm lấy dây thừng.
"Lát nữa   mua xong thì  ngoài nhé, cô sẽ thưởng kẹo cho, ai đến    đấy!"
Thẩm Nghiên   xong, bọn trẻ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
"Vâng ạ, chị Thẩm Nghiên, lát nữa bọn em sẽ  ngay."
Thẩm Nghiên  ở cửa hàng cung tiêu,  một đám trẻ con  , lượn lờ  quầy kính, dường như đang do dự   nên mua kẹo gì.
Có đứa bắt đầu giục  bên cạnh: "Mua nhanh lên, mua xong chúng    tìm chị Thẩm Nghiên!"
Bọn trẻ đều  tự giác, Thẩm Nghiên  ở cửa,    thể  thấy bọn chúng.
 lúc lũ trẻ sắp sửa ùa ,  một  phụ nữ  ngang qua chỗ Thẩm Nghiên. Chị     giận dữ vỗ  m.ô.n.g đứa bé đang bám vai :
"Cái đồ khỉ con ! Mẹ   bao nhiêu  , tiền  cho   để con tiêu hoang,  mà con  dám lấy mua pháo! Đồ phá gia chi tử!"
Vừa mắng xong, chị   giáng thêm một cái tát  m.ô.n.g đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-200-ngay-tot-khong-nen-danh-tre-con-2.html.]
Cảnh tượng  thật  cũng chẳng  gì lạ. Xung quanh đó,   cũng vang lên tiếng cha  mắng con cái vì tội tiêu tiền hoang phí.
Thẩm Nghiên cũng chẳng để tâm lắm. Chỉ là khi  phụ nữ   ngang qua, cô bỗng thấy đứa bé nằm sấp  vai chị   vẻ ngoan ngoãn quá mức.
Dù  thì  đây, mỗi   Thẩm đánh Nhị Đản,  bé sẽ  ré lên, như  cả làng    ăn đòn .
Vì thế,  đứa trẻ   đánh mà vẫn im re, cô  khỏi thấy  kỳ lạ.
Xung quanh vẫn vang lên tiếng  của những đứa trẻ lẫn tiếng quở trách của cha . Thẩm Nghiên liếc   phụ nữ , thấy chị  kéo áo bông lên che kín  đứa bé, ngăn cản ánh mắt dò xét của cô.
Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng. Radar  đầu Thẩm Nghiên như thể đang dựng  lên.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Cô hiểu ! Đây chính là kẻ buôn ! Quả nhiên, cứ đến dịp Tết là lũ buôn   rục rịch  ăn.
Lũ khốn nạn! Cứ  chọn ngày vui của  khác để cướp  con cái của họ!
Chuyện  chẳng khác nào cơn ác mộng đối với một gia đình!
Trong đầu Thẩm Nghiên còn đang nghĩ cách xử lý thì cơ thể  nhanh hơn một bước, tiến lên chặn đường  phụ nữ đang định rời .
"Ôi chao, chị gì ơi,  chị  đánh con thế? Trẻ con   lời thì  vài câu là  , ngày vui thế  mà đánh nó  gì!"
Thẩm Nghiên giả vờ như một  qua đường  lo chuyện bao đồng, câu   thành công chặn bước  phụ nữ .
Mọi  xung quanh cũng tò mò  về phía . Tuy  hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng hóng hớt thì ai mà chẳng thích.