Chuyện như thế , dĩ nhiên là  giấu kín. Bây giờ, lương thực quý giá  bao, nếu    tặng đồ quý giá như  cho nhà họ Thẩm,  lẽ ngoài mặt họ sẽ   gì, nhưng  lưng  móc  méo cũng   là  thể. Người nhà họ Thẩm đều là  sợ phiền phức.
 dì Hồng Cô   ngoài   bao lâu thì bà nội Thẩm  tìm đến.
Năm nay ăn Tết, bà cụ khó  lúc hào phóng, cho Thẩm Nghiên hai đồng, còn Đại Đản và Nhị Đản mỗi đứa hai hào. Phải  là  đây bà chỉ cho mỗi đứa năm xu là hết.
Thẩm Nghiên đang   giường đất đan áo len với , từ xa   thấy tiếng bà nội Thẩm:
"Nhà con thứ hai ơi,   Tiểu Nghiên  cứu  nữa ?"
Giọng  oang oang vang lên,  Thẩm bất lực đảo mắt,  Thẩm Nghiên:
"May mà đồ đạc   cất hết , nếu  chắc chắn sẽ  bà nội con vơ vét mất một nửa..."
Thẩm Nghiên che miệng .  nghĩ đến tính bà cụ, cô vẫn bỏ đồ xuống, xỏ dép    đón bà.
Tuy  sống chung, nhưng bà cụ cứ cách vài hôm  đến đây một . Giờ bà cũng   cho Thẩm Nghiên đồ ăn ngon, nhất là  khi Thẩm Nghiên phụ trách nuôi heo ở đội sản xuất,  còn  lãnh đạo thành phố trao tặng cờ thi đua, bà cụ cảm thấy đứa cháu gái  cũng chẳng kém gì cháu trai, giờ bà  quý Thẩm Nghiên.
"Bà nội,  bà  đến đây?"
Bà nội Thẩm   cửa  thấy Thẩm Nghiên đang đợi , lập tức  thiết nắm tay cô, còn vuốt ve âu yếm.
"Ơ, bà       đến tìm nhà cháu mà? Là  mà cháu cứu ở  trấn hôm  ? Họ tặng gì cho nhà cháu thế?"
Thẩm Nghiên  bà cụ, chỉ thấy buồn , bà quan tâm đến đồ đạc còn hơn cả cháu gái.
"Bà nội, họ chỉ tặng ít bánh kẹo thôi ạ. Cháu còn đang định mang một lọ hoa quả đóng hộp với ít bánh đến cho bà ăn cho vui miệng đấy." Thẩm Nghiên  lời ngon ngọt như rót mật  tai.
Dù thật  giả, bà nội Thẩm cũng   tít mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-206-bot-tu-dat-vang-len-mat-di-1.html.]
"Tốt quá,  quá! Vẫn là Nghiên nhà bà thương bà."
Thẩm Hoa Hoa  bước  liền đảo mắt.
Cô  bất mãn  với bà nội Thẩm: "Bà ơi,  đây bà còn  cháu gái mà bà yêu quý nhất là cháu mà, giờ   đổi . Hừ!"
"Đi  , bà  khi nào mà bà thích con bé ? Bớt tự dát vàng lên mặt !"
Nói xong, bà cụ còn đẩy cô   xa.
Thẩm Hoa Hoa tức giận dậm chân tại chỗ.
"Thôi nào bà nội,  nhà   ạ,   giường đất cho ấm!"
"Được ,  . Vẫn là Nghiên ngoan ngoãn, hiếu thảo. Vừa  cháu kể cho bà  lúc đó cháu cứu   thế nào, để chị họ cháu học hỏi. Con bé  lớn đầu  mà  chịu lấy chồng, cũng chẳng chịu  ăn gì..."
Thẩm Hoa Hoa sắp nhảy dựng lên: "Bà ơi,  bà   thế? Không công bằng!"
Thẩm Nghiên cố gắng kìm nén khóe miệng đang  nhếch lên,  lấy bánh kẹo nhà  chuẩn  để tiếp khách .
"Bà ơi, ăn bánh  ạ. Thật  chuyện  cũng   gì. Hôm đó cháu dẫn mấy đứa nhỏ đến cửa hàng bách hóa mua pháo,  thấy   ôm con mà đánh, đứa bé   cũng  quậy, thế là lạ lắm . Chứ mấy đứa trẻ xung quanh  đánh đều  ré lên..."
Thẩm Nghiên bắt đầu khoa tay múa chân kể chuyện, bà nội Thẩm  tự chủ  mà  cô cuốn  câu chuyện, ngay cả Thẩm Hoa Hoa đang cầm bánh  tay cũng quên cả ăn.
Miệng cô  há hốc đến nỗi  thể nhét  một quả trứng.
Mọi  đều  Thẩm Nghiên dẫn dắt, chỉ nghĩ đến chuyện Thẩm Nghiên gặp  lúc đó thật nguy hiểm.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lúc , Thẩm Hoa Hoa  khỏi nghĩ, nếu là cô  thì chắc chắn    như Thẩm Nghiên. Vì , cô  cũng bội phục Thẩm Nghiên.