Sáng hôm , Thẩm Nghiên  đánh thức bởi tiếng còi báo thức của bộ đội. Nghe thấy tiếng còi, cô khó chịu lầm bầm một tiếng,  chui tọt  trong chăn.
Lục Tuân đang mặc quần áo  thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì  nhịn  bật .
Anh bước tới kéo chăn  đầu cô xuống một chút, sợ cô  ngạt thở,  cúi xuống hôn lên trán cô, : "Anh  nhà ăn mua bữa sáng cho em, em ngủ tiếp !"
Thẩm Nghiên mơ màng đáp  một tiếng, vẫn   dấu hiệu tỉnh dậy.
Thấy , Lục Tuân đành   ngoài. Hôm nay nhà ăn  bánh bao lớn và tào phớ, những món    lúc nào cũng . Ngoài  còn  quẩy,  thì  vẻ thịnh soạn nhưng thực  cũng chỉ  ba món .
Nếu   là cháo trắng dưa muối với bánh bao, thì là tào phớ với bánh bao. Chỉ vì tào phớ  thể thêm đường nên  ít  tranh thủ  sớm.
Hôm nay,  ít các chị em trong khu gia quyến đều dậy sớm  mua đồ ăn sáng cho gia đình,  họ  thấy Lục Tuân xách theo chiếc bình sứ và hộp cơm  . Trên đường, nhiều  chào hỏi , Lục Tuân đều đáp  từng  một.
"Tiểu Lục, sáng sớm thế   còn  tự  lấy cơm ? Vợ  đến  mà? Sao  bảo vợ   lấy?"
Nghe những lời trêu chọc xung quanh, sắc mặt Lục Tuân vẫn lạnh tanh, chỉ gật đầu với đối phương: " lấy cũng  thôi."
Nói xong câu đó,  sải bước rời ,   ý định trò chuyện thêm với  .
Mấy chị dâu xung quanh cùng  xách hộp cơm  đến nhà ăn, đương nhiên cũng  thấy cảnh tượng  . Trong  đó  Trần Ngọc Châu, lúc   nhịn  lên tiếng đầy vẻ chua ngoa: "Mọi  xem,    đúng ? Vợ của Đoàn trưởng Lục đúng là đồ lười biếng."
Các chị dâu xung quanh đều lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Cũng    một câu công bằng: "  thấy là Đoàn trưởng Lục thương vợ đấy chứ. Trời lạnh thế , sáng sớm  cũng chẳng  dậy ,   còn tình nguyện  lấy cơm cho vợ, chứng tỏ là thương vợ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-218-me-hoac-doan-truong-luc-nha-ta-than-hon-dien-dao-1.html.]
Sắc mặt Trần Ngọc Châu liền trở nên khó coi, thầm nghĩ đàn ông cũng  ăn sáng, chẳng  tiện đường ?
 ngay  đó  nghĩ đến, chồng  cũng tự  lấy cơm sáng, cũng chẳng thấy tiện tay mang về cho cô .
So sánh hai bên, chẳng  là thấy rõ sự khác biệt  ?
Mọi  xung quanh rõ ràng cũng nhận  sự lúng túng của cô , lúc  đều im lặng, chỉ mỉm  nhạt.
Còn về việc Thẩm Nghiên  lười biếng  ,   đều tin là , nhưng mà cũng  là chồng   chiều chuộng mới  chứ!
Sau đó,   hỏi Lâm Tú Quyên. Là  tối qua tham gia bữa tiệc,  vì chồng  việc  trướng Lục Tuân nên cô   nhiều chuyện về nhà  hơn một chút.
Có  liền  cô với vẻ mặt tò mò hỏi: " , Tú Quyên, cô kể cho chúng   xem, vợ của Đoàn trưởng Lục rốt cuộc  xinh  ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
" đoán chắc chắn là xinh  , nếu  thì   thể mê hoặc Đoàn trưởng Lục nhà  thần hồn điên đảo như  chứ?"
Lâm Tú Quyên  nghĩ đến Thẩm Nghiên,  nhớ đến chuyện tối qua, sắc mặt  chút ngượng ngùng, nhưng nhiều  đang chờ câu trả lời của cô, cô đành ấp úng : "Cũng tạm !"
Mọi   vẻ mặt của cô, đều cho rằng là vì Thẩm Nghiên quá  nên cô   tiện .
Cũng   hôm qua  thấy Lục Tuân dẫn theo Thẩm Nghiên, bèn lên tiếng giải thích: "Gì  chứ, cô gái nhỏ   xinh lắm, da dẻ trắng nõn nà, còn trẻ, so với chúng  thì trắng trẻo hơn nhiều!"
Không  ngoài dự đoán, những    nghĩ vớ vẩn .
Trước đó chẳng   Thẩm Nghiên trắng trắng mập mập ?