Hơn nữa, ở đây  vẻ như  khá nhiều các chị em trong khu gia quyến. Trước đây cô cứ tưởng  đảo   nhiều,   mấy  chịu đến đây sống khổ cực.
Sự thật chứng minh, các chị em ở đây vẫn  đông,   ,   cũng ,   thì thích buôn chuyện,   thì thích  bóng gió,  lẽ đó  là thói quen  chuyện của họ .
Dù  cô cũng  cho rằng   mới lên đảo     để ý, hẳn là  đến mức đó chứ?
Rửa mặt xong,  thấy bánh bao và tào phớ trong nồi, tào phớ     nước, cô vớt phần đặc ,  đó thêm đường,  vui vẻ ăn sáng.
 những  bên ngoài vẫn  ngừng bàn tán về cô.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Sau khi  ngoài,   liền thì thầm to nhỏ: "Không ngờ Đoàn trưởng Lục ở nhà  như ,    lạnh lùng thế , còn tưởng cũng là   thương vợ chứ?"
" , nhưng mà    đảo  đồn đại kiểu gì ? Vợ của Đoàn trưởng Lục rõ ràng xinh  thế ,  khuôn mặt đó, còn  thể  dối là  xinh ? Vóc dáng cũng chuẩn đấy chứ,   mà   ?"
Mọi  xung quanh  khỏi  về phía Vương Mỹ Phương: "Mỹ Phương, lát nữa cô hỏi thử xem, hỏi xem em gái Thẩm Nghiên  rốt cuộc là dưỡng da thế nào? Nhìn làn da trắng nõn , còn trắng hơn cả tào phớ chúng  ăn sáng nữa?"
Vương Mỹ Phương     đủ thứ chuyện, chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.
Thật là khoa trương, cái gì mà trắng hơn cả tào phớ, nhưng đúng là da của Thẩm Nghiên trắng hồng thật,  là   yêu thương chiều chuộng ...
Mấy  phụ nữ tụ tập  với , lời   nhịn    theo một hướng kỳ quái khác.
Thẩm Nghiên cũng  để   đợi lâu,  khi thu dọn qua loa xong xuôi liền xách theo một chiếc giỏ  ngoài.
Đây là thứ cô  thấy hôm qua lúc mới lên đảo,    chợ đều tự  xách theo giỏ.
Vì , Thẩm Nghiên cũng nhập gia tùy tục,  cùng    ngoài. Lúc  trời  hửng nắng, lúc  khỏi nhà cô  đồng hồ, mới  8 giờ,  đường   đều đang  ngoài mua thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-219-nhin-la-biet-duoc-yeu-thuong-chieu-chuong-roi-2.html.]
Đầu tiên,   đến cửa hàng bách hóa xem rau củ. Vì thời tiết ở đây  lạnh như miền Bắc nên nhiều loại rau vẫn  thể sinh trưởng, lúc   ít   chen chúc  mua rau.
Vương Mỹ Phương cứ thế kéo Thẩm Nghiên gia nhập  đội ngũ . Thẩm Nghiên   ngơ ngác,   chen chúc  trong. Với suy nghĩ  đến  thì cứ mua, Thẩm Nghiên bất đắc dĩ gia nhập  đội ngũ tranh giành rau củ.
Trong đống rau củ lộn xộn, cô tìm  những thứ   mua,  đó cho  giỏ,   sang quầy bên cạnh tính tiền.
Lúc  khỏi nhà xinh  bao nhiêu, thì bây giờ Thẩm Nghiên cảm thấy  lôi thôi bấy nhiêu.
Thật sự là quá lôi thôi ...
Hơn nữa,   cô còn  thấy  ít  tranh giành rau củ, một cây rau  mấy  giằng co, cuối cùng rau đều nhanh nát bét mới phân định  thắng thua.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng tranh giành rau củ hoành tráng như , lúc  cô  khỏi há hốc mồm. Đợi đến khi chọn xong rau, rời khỏi đám đông, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Mỹ Phương cũng từ bên   ,  thấy dáng vẻ của Thẩm Nghiên,  khỏi vuốt tóc  : "Không ngờ   cảnh tượng  đúng ? Bọn chị ở đây đều  quen với việc tranh giành , cứ như rau  tự tay giành  sẽ ngon hơn ."
Thẩm Nghiên: "..."
Nói như  cũng đúng.
" mà ở đây chúng   tự trồng rau ?"
"Có trồng chứ, nhưng mà nhà đông , chỗ đất nhỏ đó  đủ ăn, cho nên thường sẽ   dân bán rau nhà  cho cửa hàng bách hóa,  cửa hàng bách hóa bán , như  thì  lo    chụp mũ đầu cơ trục lợi."
Nghe Vương Mỹ Phương giải thích như , Thẩm Nghiên mới gật đầu tỏ vẻ  hiểu.
Trước đây ở chỗ cô cũng , cửa hàng bách hóa cũng thường xuyên thu mua trứng gà của  dân, coi như là trung gian kiếm chút chênh lệch, xây dựng một cái nền tảng, để cuộc sống của  dân đỡ vất vả hơn, cũng để các chị em trong khu gia quyến của bộ đội  thoải mái hơn.