"Quản lý cho ? Anh  bao giờ quản lý  ? Anh  nhớ chuyện  đây nữa ? Thật sự coi Tiểu Lục nhà chúng  dễ bắt nạt ? Còn nữa, em gái  gây chuyện thị phi cũng   chỉ một hai , chẳng lẽ   hành vi như  ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ đồng chí  thế nào ? Khiến cô    sống   trong quân đội? Những chuyện    nghĩ đến ? Thật sự cho rằng chỉ cần động miệng là  thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa  ? Nào  chuyện dễ dàng như ?"
Ông   một tràng, khiến Đoàn trưởng Vương ngẩn .
Ông    gì đây?
Chủ yếu là Ngô Đạt miệng lưỡi sắc bén, ba câu hai lời  đóng đinh ông .
"Dù  thì chuyện  ,  với tư cách là  nhà cũng  trách nhiệm, chính là để  nhớ kỹ bài học ,   mới  thể quản lý   nhà ."
Giang Linh cũng gật đầu phụ họa, " , chuyện   cũng  báo cáo với lãnh đạo cấp  , ý của lãnh đạo là cứ xử lý thế nào thì xử lý như , đều  rút kinh nghiệm,   mới  xảy  chuyện như  nữa, quân đội là nơi  gì? Hy vọng Đoàn trưởng Vương hiểu rõ."
Lời   , thật sự   đáp  thế nào.
"Vâng  ."
Lúc , Đoàn trưởng Vương hận  thể đuổi em gái   khỏi đảo.
Mới đến  một ngày mà  gây  chuyện !
 bây giờ  nhiều    như , ông    thể  bày tỏ thái độ.
Cuối cùng chỉ  thể nghiến răng nhận hình phạt .
Còn Lục Tuân từ đầu đến cuối   một lời nào, chỉ là lúc hai  em chuẩn  rời , mới thản nhiên  một câu: "Nhớ đến xin  vợ !"
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-236-luc-tuan-dung-la-khac-tinh-cua-ong-ta-2.html.]
"Vâng,  sẽ giám sát nó." Lúc  câu , Đoàn trưởng Vương nghiến răng nghiến lợi.
Lục Tuân , đúng là khắc tinh của ông .
Công việc thì hơn ông  một bậc, ngay cả trong cuộc sống cũng  hơn ông  một bậc.
 ai bảo ông   bắt thóp chứ?
Hai  em  khỏi văn phòng, Vương Hà dọc đường   dám  gì, cúi gằm mặt, cô   thể cảm nhận   trai  thật sự tức giận .
Biết  chẳng mấy chốc cô  sẽ  thể ở   đảo  nữa.
Trong lòng cô   khó chịu, một là vì thấy Lục Tuân bênh vực Thẩm Nghiên như , hai là vì  thể tiếp tục ở  đây,  đây cô  còn giận dỗi, đòi đợi  nhà chồng dỗ dành mới chịu về, mới  bao lâu,   vội vàng về nhà, chắc chắn sẽ    chê .
Nói chung là, bây giờ cô  cảm thấy khó chịu đủ đường, mà tất cả những chuyện  đều là do Thẩm Nghiên gây .
Đi  một đoạn, liền  thấy Đoàn trưởng Vương trầm giọng : "Mấy hôm nữa thu dọn đồ đạc  về cho ,     việc gì thì đừng lên đảo nữa!"
Giọng điệu ông   cứng rắn,  cho cô  cơ hội phản bác.
Tuy  đoán  , nhưng lúc  Vương Hà vẫn  câu   dọa sợ.
"Anh, em cũng   cố ý, em chỉ thuận miệng  vài câu, cũng   Thẩm Nghiên và sĩ quan hậu cần Ngô  quan hệ gì,   thể đổ hết  lên đầu em ?"
Cô  càng  càng thấy uỷ khuất.