Nhìn cô em chồng mà còn nhỏ, đúng là c.h.ế.t .
Lúc Vương Mỹ Phương cũng bỏ len xuống, bế con gần, hì hì : " nhớ cô em chồng của chị còn lớn tuổi hơn chị đấy? Nghiên nhà chúng bây giờ mới hai mươi mấy tuổi, đến trẻ trung thì đồng chí Nghiên trẻ hơn nhiều."
Nói xong còn quên che miệng .
Vẻ mặt Trần Ngọc Châu cứng đờ, suýt nữa thì giữ nữa.
Bị vạch mặt ngay tại trận, còn là vợ của một vị đoàn trưởng khác.
Bây giờ cô hận cô em chồng đến c.h.ế.t .
Quá ức chế!
"Chị dâu, chuyện là do chị truyền ngoài ?"
"Đương nhiên là ." Trần Ngọc Châu tuy hiểu ý của câu hỏi của Thẩm Nghiên là gì, nhưng vẫn theo bản năng trả lời.
"Vậy thì , nếu chị , thì chị xin gì?"
Trần Ngọc Châu: ...
là như , chỉ tiếc cô em chồng chịu hợp tác.
Lúc Thẩm Nghiên mới sang Vạn Hà.
"Không vị đồng chí Vạn lưng thế nào? Ngày nào cũng ở nhà, chẳng bên ngoài đồn đại nữa."
Thẩm Nghiên vẻ gì, càng khiến Vạn Hà tức giận.
Cô thể chắc chắn, Thẩm Nghiên cố tình .
Người rõ ràng là xem trò của cô .
", chỉ là tưởng quản lý là chồng cô thôi, chỉ thế thôi, cũng cô thực sự là vợ của Đoàn trưởng Lục..." Cô ấp úng giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-237-em-chong-gay-chuyen-chi-dau-ganh-2.html.]
Thẩm Nghiên suýt nữa thì lăn đất.
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Cô thật sự ? Hay là mà cố tình ?"
Thẩm Nghiên cô với vẻ mặt đầy ẩn ý, khiến đối phương lảng tránh ánh mắt.
"Thôi nào, Tiểu Hà, chúng mau xin !"
Trần Ngọc Châu ở bên cạnh thúc giục, chỉ xin xong rời khỏi đây ngay lập tức.
Bản cô là sĩ diện, lúc cảm thấy mất mặt lắm .
"Chị dâu xin , em nên chị lưng, em , mong chị tha thứ cho em!"
Nói xong, cô cúi đầu Thẩm Nghiên, đây là "bài" mà Trần Ngọc Châu dạy khi khỏi nhà, nếu với tính cách của Vạn Hà thì những lời .
"Ừm, lời xin nhận, còn tha thứ thì tạm thời tha thứ, mong cô bớt khác lưng !"
Nói xong, cô liếc đám đông từ lúc nào tụ tập xem náo nhiệt, bỗng nhiên mỉm .
Có lẽ hai chị em dâu ngờ rằng, phía cả một đám đang hóng chuyện đấy nhỉ?
"Vâng , về nhất định sẽ dạy dỗ nó, đây là chút lòng thành của chúng , mong cô nhận cho, thật sự xin ."
Trần Ngọc Châu đưa bánh ngọt trong tay cho Thẩm Nghiên, lúc Thẩm Nghiên cũng khách sáo, cứ thế nhận lấy.
Rồi mỉm hai họ.
"Vừa , nhiều chị dâu đến thế , chia bánh ngọt cho ăn cho vui."
Thẩm Nghiên dứt lời, sắc mặt Trần Ngọc Châu lập tức biến đổi.
Cô chậm rãi đầu , thấy một nhóm đang xem náo nhiệt cách đó xa, trong đó ít đây ưa gì cô , cứ thế đó...
Thật sự là đầu tiên cảm thấy mất mặt đến thế.
Còn Thẩm Nghiên như đến sự hổ của cô , vui vẻ chia bánh ngọt cho các chị dâu khác.