Nhìn    vẻ đang suy nghĩ, Thẩm Nghiên tiếp tục : "Hơn nữa, chúng  cũng  cần  tính toán chi li từng chuyện như , cứ  như thế  , chúng  mang thai mười tháng  mệt ? Đàn ông thì ? Chẳng  gì cả, chỉ việc  mát ăn bát vàng,  ngay một đứa con gọi  là bố.
Mười tháng mang thai chẳng lẽ  mệt  đau ? Sinh con xong chẳng lẽ  mệt ? Sau khi sinh con, nuôi con chẳng lẽ  mệt ? Ai cũng mệt cả, nhưng nếu đàn ông thương chúng , giúp đỡ một chút, giảm bớt gánh nặng cho chúng , chẳng  là chuyện  bình thường ? Nhà là nhà của hai , con cũng là con của hai , việc nhà cũng là việc của hai , chẳng  lý nào đàn ông     việc nhà cả."
Cô  dứt lời, các chị dâu đều im lặng,   đều nghĩ đến lúc  mang thai, vẫn  lo cơm nước cho cả nhà, giặt giũ quần áo,  đây cũng  cảm thấy  gì  đúng, dù    xung quanh đều sống như .
 bây giờ  Thẩm Nghiên  như , đột nhiên cảm thấy như   đây  chịu  bao nhiêu ấm ức.
Mọi  đều im lặng   gì, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, hình như Thẩm Nghiên  cũng  sai, nhà là nhà của hai ,  thể để đàn ông   gì cả.
Căn nhà tuy   vẻ  lớn, nhưng mỗi ngày   bao nhiêu việc  lo toan,  lẽ chỉ những   trải qua mới hiểu .
"Haiz,  đồng chí Thẩm Nghiên  ,   nhớ đến chuyện lúc ,  khi sinh con,   ở cữ  mấy ngày    nấu cơm cho chồng ."
"Chuyện của chị  là gì, lúc  sinh con, chồng  còn   ở bên cạnh, lúc đó  mới thấy tủi ."
Trước đây   quen đặt   vị trí thấp kém hơn, cho rằng đàn ông là trời của , nên  hầu hạ họ.
 lúc   chuyện Thẩm Nghiên và Lục Tuân chung sống, Thẩm Nghiên đặt đối phương  vị trí bình đẳng,  chuyện gì thì hai  cùng  giải quyết.
" ,  thật, nếu  thể bỏ việc nhà xuống, ai mà chẳng   ngoài  , nếu   vì con cái,  cũng   ngoài kiếm tiền."
Vương Mỹ Phương bỗng nhiên vỗ đùi .
Thẩm Nghiên cũng gật đầu theo, quả thật phụ nữ vẫn nên  thu nhập riêng, như  thì cả  sẽ tự tin hơn  nhiều.
Đàn ông cứ nghĩ phụ nữ chỉ  thể ở nhà, quanh quẩn trong căn bếp nhỏ, nhưng thực  nếu   vì con cái, những  phụ nữ  cũng  thể   như thường.
Tất nhiên, tư tưởng của thời đại  vẫn   cởi mở như thời hiện đại, đa    đều   học hành đến nơi đến chốn, cũng   thấy thế giới bên ngoài, vì   thấy, nên cứ nghĩ những gì  mắt  là  nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-239-dong-chi-luc-giac-ngo-rat-cao-1.html.]
Cùng với sự thức tỉnh dần dần của ý thức nữ quyền, cũng như sự phát triển của xã hội, ngày càng  nhiều phụ nữ thời hiện đại vươn lên, trong một  lĩnh vực, họ thậm chí còn xuất sắc hơn cả đàn ông.
Chỉ là hiện tại họ vẫn  thức tỉnh, Thẩm Nghiên cũng   ý định  đổi ý thức của  , cô   thánh mẫu.
Vừa  hôm nay câu chuyện đến đây, Thẩm Nghiên liền  vài câu.
Còn những  chị dâu   khi về nhà  thế nào, thì  liên quan gì đến Thẩm Nghiên nữa.
Mọi  ban đầu chỉ định đến hóng chuyện, nhưng cuối cùng, khi rời khỏi nhà Thẩm Nghiên, ai nấy đều im lặng, đầu óc như một mớ bòng bong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng,   đang nghĩ gì.
Thẩm Nghiên  mà  bật , Vương Mỹ Phương ở ngay bên cạnh, cũng  vội rời , đợi   đều  hết, mới  sang Thẩm Nghiên.
"Cô đấy,  nhiều như , những    chắc   lời cô ."
Thẩm Nghiên nhún vai  quan tâm: " chỉ   quan điểm của  thôi, còn họ    , cũng  liên quan đến ."
Dù  trải nghiệm và suy nghĩ của mỗi  đều khác , Thẩm Nghiên cũng  thể ép     suy nghĩ giống  .
"Cũng đúng, nhưng  thấy cô  cũng  lý, về nhà  bảo lão Triệu nhà  học tập lão Lục nhà cô mới ."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên: ...
Không  , mới kết hôn  một thời gian mà Lục Tuân  từ "Tiểu Lục" biến thành "lão Lục" .
Không  Lục Tuân mà   thì sẽ nghĩ gì nhỉ?
Trò chuyện với Vương Mỹ Phương một lúc, trời cũng  còn sớm nữa,  về nhà nấu cơm , nên cô  liền thu dọn len sợi  về nhà.
Còn Thẩm Nghiên thì ở nhà tập thể dục.