Thẩm Nghiên: "..."
"Lục Tuân,    đừng hòng lên giường em nữa!"
Thẩm Nghiên cuối cùng cũng thốt  một câu tàn nhẫn  nhắm mắt ngủ  .
Không còn cách nào khác, cô thật sự quá mệt .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Sáng hôm , khi cô tỉnh dậy thì  gần 11 giờ. Người cô khô ráo, nhưng vẫn ê ẩm như  đánh,  bẹp  giường   dậy.
Vương Mỹ Phương thấy cửa nhà Thẩm Nghiên vẫn đóng chặt từ sáng sớm,  cô còn đang ngủ nên cũng  gọi.
Hơn nữa, sáng nay Lục Tuân   trưa sẽ đến nhà ăn lấy cơm nên chị cũng   chợ mua đồ ăn giúp Thẩm Nghiên.
Mua đồ xong  về, thấy cửa nhà Thẩm Nghiên vẫn  mở, chị  khỏi lắc đầu.
"Mấy đứa trẻ bây giờ đúng là ham ngủ."
 các chị vợ khác   nghĩ .
"Vợ  Lục chắc vẫn  dậy  nhỉ?"
"Trời ơi, sướng thật đấy, giờ   mà vẫn  dậy?"
Mọi  đang bàn tán thì Thẩm Nghiên chậm rãi thức dậy. Cô quyết định ,   vẫn nên ngủ riêng với Lục Tuân thì hơn.
Trước đó, khi hai  chỉ còn một bước cuối cùng, Thẩm Nghiên  nhận  sự nguy hiểm của , nhưng  ngờ thể lực của   kinh  đến . Ngoại trừ  đầu  nhanh thì những   đó, cô cũng    vật lộn bao lâu mới xong.
Thẩm Nghiên tức giận nghĩ.
Rửa mặt xong, vẫn  đến giờ Lục Tuân tan , bụng Thẩm Nghiên  réo ầm ĩ, nên cô đành lấy bữa sáng lúc nãy  ăn tạm. Hôm qua vận động quá sức, tiêu hao nhiều năng lượng.
Cô đói đến mức chân tay rã rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-253-con-thuong-em-khong-2.html.]
Ăn xong, Thẩm Nghiên   vật xuống, hôm nay cô chẳng   gì cả.  lúc , ngoài sân bỗng  tiếng động, Thẩm Nghiên giật   bật dậy.
Cô  định   ngoài thì thấy Lục Tuân xách đồ  .
"Vợ, em dậy  ?" Lục Tuân bước  với vẻ mặt tràn đầy năng lượng,  mà Thẩm Nghiên càng thêm tức giận.
Sao    giống như  hút dương khí , cả  từ trong  ngoài đều toát lên vẻ rạng rỡ.
Ngược , Thẩm Nghiên cứ như  rút hết sức lực.
Cô ủ rũ, mệt mỏi.
Vừa  thấy , Thẩm Nghiên lập tức im bặt.
Lục Tuân thấy phản ứng của cô,  khỏi chột . Nghĩ đến việc tối qua   kiềm chế ,   Thẩm Nghiên cào cho mấy cái,  lúng túng sờ mũi. Thấy cô   xuống,  liền bước tới hỏi han: "Em còn thấy khó chịu ở  ? Nói cho  ,  mua thuốc ,  là để  thoa cho em nhé?"
Thẩm Nghiên lập tức  bật dậy, trừng mắt  Lục Tuân, như  xem   định   những lời vô liêm sỉ nào nữa đây.
"Anh là thủ phạm, tránh xa em ! Nhìn thấy  là em  tức."
Lục Tuân: "..."
"Thôi xong!"
Xem    càng khó dỗ dành hơn .
"Anh mua xoài với măng cụt cho em , em ăn thử ?" Lục Tuân    nhẹ nhàng xoa bóp đùi cho cô. Thẩm Nghiên thấy dễ chịu liền khẽ rên lên.
Nghe thấy  đồ ăn ngon, tai cô cũng dựng lên.
"Măng cụt ngon lắm đấy, chỉ là ở đây ít bán thôi. Ruột trắng trắng, mềm mềm, ăn ngon lắm..."
Lục Tuân còn  quên "dụ dỗ" cô.