Trong lúc họ chuyện, Liễu Hồng Hương vẫn luôn im lặng, chỉ bên cạnh , đợi đến khi công việc bàn giao xong, chị mới dẫn Thẩm Nghiên đến văn phòng, giới thiệu qua về đồ đạc trong văn phòng cho cô.
Đồ dùng cá nhân của chị mang , nhưng vẫn còn để một ít đồ ăn vặt và , "Những thứ để cho cô, lúc rảnh rỗi thể pha nước uống, ngày nào các cô cũng phát thanh, nên chú ý giữ gìn giọng..."
Bên trong còn ít bánh ngọt, là đây ăn hết, nhưng Thẩm Nghiên thấy đó đều mở bao bì, rõ ràng là để dành cho cô.
Thẩm Nghiên cũng vạch trần, chỉ đáp ứng.
Lúc , khi bàn giao xong xuôi việc, cũng sắp đến trưa, Liễu Hồng Hương liền : "Bên buổi trưa đều nhà ăn, dẫn cô qua đó, trưa nay cứ ăn cơm ở đó nhé, ăn xong sẽ dẫn cô đến ký túc xá."
Thẩm Nghiên đương nhiên ý kiến gì.
Lúc hai xuống lầu, Ba Thẩm và Thẩm Trường Chinh vẫn đang đợi ở đó, thấy cô đến, liền dậy.
"Nghiên Nghiên, ? Mọi việc thuận lợi chứ?"
"Ba, Tư, việc thuận lợi ạ, bây giờ đúng lúc đến trưa, chúng đến nhà ăn ăn cơm, lát nữa sẽ đến ký túc xá."
"Được , thôi."
Thế là hành lý để tạm ở phòng nghỉ, đó mấy đến nhà ăn, nhà ăn ở đây thật là nhà ăn chung của mấy đơn vị, qua cũng gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-274-lam-quen-voi-cong-viec-2.html.]
Mọi xếp hàng, bên hộp cơm nhôm, đều rửa sạch sẽ, bọn họ cũng cầm hộp cơm rửa sạch xếp hàng.
Trên đường , Liễu Hồng Hương vẫn quên giới thiệu cho ba .
"Ăn cơm ở đây rẻ hơn bên ngoài nhiều, chỉ thu một ít tiền, thức ăn cũng khá ngon, đều là những món ăn gia đình..."
Thẩm Nghiên cũng thấy, cơm canh trong bát của đều thịt rau, .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Đến lượt mấy bọn họ, Ba Thẩm còn định chỉ lấy mấy cái bánh bao và cải thảo, cuối cùng vẫn Thẩm Nghiên kéo , lấy thêm một ít thịt lợn, mỗi chỉ mất một hào, đồ ăn ở đây thật sự rẻ.
Hơn nữa còn cần phiếu lương thực, đó mấy tìm một chỗ xuống, xung quanh là cán bộ ăn mặc chỉnh tề, Ba Thẩm chút rụt rè.
Tuy rằng bây giờ ông là bí thư chi bộ, thường xuyên đến xã gặp lãnh đạo, nhưng lãnh đạo xã và lãnh đạo thị trấn mang đến cảm giác khác .
Thẩm Trường Chinh cũng đang quan sát xung quanh, thấy nhiều cán bộ như , mà cô em gái bằng tuổi trưởng thành, bây giờ còn việc ở đây.
Còn bản chẳng nên trò trống gì, ít nhiều cũng chút chán nản.
Anh hề ghen tị với Thẩm Nghiên, chỉ là đơn thuần cảm thấy bằng em gái, thêm đó chuyện của Vương Hồng Hạnh đây, càng khiến Thẩm Trường Chinh cảm thấy bất lực.
Thẩm Nghiên dường như cũng nhận đang thất thần, nhưng lúc gì, thức ăn ở nhà ăn khá ngon, ít nhất là thiếu dầu mỡ, lẽ vì những ăn cơm ở đây đều là cán bộ của mấy cơ quan, nên thức ăn mới nhiều dầu mỡ như .