đám bạn của Tiểu Bàn   lời, cứ nhất quyết nghịch lửa trong nhà. Ban đầu thì  , nhưng  đó lửa bén  ngoài, gây hỏa hoạn.
Là đứa trẻ   bố - một lính cứu hỏa - dạy dỗ, Tiểu Bàn ý thức  sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cậu bé bình tĩnh  theo những cách mà bố  dạy để dập lửa.
Cuối cùng, đám cháy cũng  dập tắt.
Tiểu Bàn trong câu chuyện của Thẩm Nghiên  nghịch ngợm,  hiểu chuyện,  còn  tinh thần chính nghĩa. Khi hỏa hoạn xảy ,  bé  bỏ chạy mà ở  giúp dập lửa, ngăn  cho nhà của bạn  thiêu rụi.
Vốn chỉ là một câu chuyện nhỏ để phổ cập kiến thức, nhưng qua lời kể của Thẩm Nghiên, Tiểu Bàn trở thành một  bé sống động,  m.á.u  thịt, tràn đầy tinh thần chính nghĩa.
Ngay cả những đứa trẻ trong thị trấn cũng đều  đến câu chuyện về Tiểu Bàn.
Mọi    cách phòng cháy chữa cháy như thế nào, nhưng câu chuyện về Tiểu Bàn thì ai cũng . Mỗi  nhắc đến  bé Tiểu Bàn,   đều hào hứng bàn tán.
Không  từ lúc nào, chương trình của Thẩm Nghiên  nhận  sự yêu thích của đông đảo  dân.
Có lẽ đài phát thanh cũng  thấy tiềm năng kể chuyện của Thẩm Nghiên, nên nội bộ  họp bàn về việc .
Họ đang xem xét việc mở một chương trình kể chuyện buổi tối dành riêng cho Thẩm Nghiên. Nếu , giờ  việc của cô sẽ  còn cố định như .
Gần đây, đài phát thanh đang  đà phát triển, dường như ai cũng bận rộn, đặc biệt là Thẩm Nghiên. Vì quá bận rộn, Thẩm Nghiên luôn  cảm giác   quên mất điều gì đó, nhưng   thể nhớ .
Cho đến một buổi sáng thức dậy, cô đột nhiên nhớ  rằng   lâu  nhận  thư của Lục Tuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-293-luc-tuan-bi-lang-quen-2.html.]
Cô vội vàng đến đài phát thanh kiểm tra,  ngờ   mấy bức thư gửi đến.
Thẩm Nghiên chợt thấy áy náy.
Lần  gọi điện thoại, Lục Tuân dường như   vui.
Vậy mà cô   hồi âm,    sẽ nghĩ gì đây.
Thế là, ngay khi về đến ký túc xá, Thẩm Nghiên vội vàng mở thư  . Trong thư, Lục Tuân cũng bày tỏ những suy nghĩ trong lòng .
Anh  cảm thấy, Thẩm Nghiên   là sẽ về quê nuôi heo,  mà giờ   nuôi nữa, ngược  còn đến đài phát thanh  việc. Rõ ràng Thẩm Nghiên cũng  thể xin việc ở đơn vị bộ đội, hai công việc  chẳng khác gì .
Lục Tuân vẫn luôn   ở bên Thẩm Nghiên nhiều hơn, nhưng  nhận  cô  mấy để tâm đến , nên trong lòng cảm thấy  khó chịu.
Ban đầu,  cứ nghĩ rằng  khi   những dòng tâm sự , Thẩm Nghiên nhất định sẽ gọi điện hoặc  thư giải thích cho .
Nào ngờ đợi mãi, đợi mãi vẫn  thấy thư hồi âm của Thẩm Nghiên, Lục Tuân bắt đầu lo lắng.
Anh   thêm mấy bức thư,  xin  Thẩm Nghiên,   rằng  sẽ hiểu cho cô. Những lời lẽ chân thành của  khiến Thẩm Nghiên  buồn   cảm động.
 đột nhiên, cô cũng thấy chua xót trong lòng. Cô chợt nhận   quá độc lập, bởi vì kiếp  cô luôn tự  quyết định  việc.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Trong suy nghĩ của Thẩm Nghiên,  ai  thể  chỗ dựa cho ,  cô  thể dựa dẫm chỉ  bản  mà thôi.
Cô   quên mất rằng, kiếp  cô  gia đình, giờ   thêm  chồng,    thể thử dựa   . Việc cô tự ý quyết định  chuyện, trong mắt Lục Tuân - một  nhạy cảm - chính là biểu hiện của việc  xem   gì,  coi trọng .
Cho dù Thẩm Nghiên  hề  ý đó, nhưng Lục Tuân vẫn suy nghĩ nhiều.