"Vẫn là con gái mẹ giỏi giang, bà nội con bây giờ hồ đồ , chẳng nhớ hồi trẻ hai nhà  cãi  ầm ĩ đến mức nào, bây giờ còn mặt dày bảo con giúp đỡ, đúng là    hổ."
Mẹ Thẩm ở bên cạnh lẩm bẩm, Thẩm Nghiên cũng   đôi chút.
Diệu Diệu Thần Kỳ
 chuyện   qua lâu , chuyện cũ rích ,    cũng chẳng rõ ràng .
Cứ như một món nợ dai dẳng,  nhắc đến cũng .
Hai nhà bây giờ cứ giữ hòa khí bề ngoài là , còn những chuyện khác, Thẩm Nghiên   thánh nhân, nào  nhiều lòng  như ?
Nói tới  lui,  Thẩm  nhắc đến chuyện cái thai của Thẩm Nghiên.
"Con đến trại heo  ? Bây giờ bên đó mùi kinh lắm, đừng đến đó nhiều."
"Vâng,   con đến đó  hun cho một trận, bên đó  Tiểu Lan trông coi , con thấy  thứ đều ."
"Mấy thanh niên trí thức bây giờ cũng chỉ  hai đứa con bé đó là  hơn một chút, mấy thằng thanh niên trí thức, bây giờ   là  chấp nhận  phận  , mà   xem mắt con gái trong đại đội ."
Thẩm Nghiên thầm giật .
"Thế  thành  ạ?"
"Làm gì  nhanh ,  tổ chức đám cưới cũng cần  thời gian chứ, mấy  đó chắc là nghĩ dù  cũng  về thành phố , nên đến đây kiếm đại một đứa, ít  cũng đỡ khổ hơn."
Có thanh niên trí thức tìm  địa phương kết hôn, cuộc sống quả thật sẽ  hơn nhiều so với lúc  thanh niên trí thức.
 Thẩm Nghiên , sang năm tin tức về kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ  công bố, đến lúc đó,  khi những  ... đều sẽ về thành phố.
Sau khi kết hôn, bỏ vợ con  ở nông thôn, những trường hợp như  nhiều vô  kể.
Thật tội nghiệp cho hai  con họ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-301-me-tu-tay-cham-soc-con-o-cu-1.html.]
Cho nên lúc  tìm thanh niên trí thức là một hành động  thiếu suy nghĩ.
 Thẩm Nghiên cũng  tiện  thẳng  là sang năm sẽ  kỳ thi tuyển sinh đại học, hai   nên kết hôn, chỉ  thể khéo léo nhắc nhở   một chút.
"Mẹ, con  , bây giờ   giáo sư về thành phố ,   mấy thanh niên trí thức  cũng sẽ sớm về theo, đến lúc đó họ về ,   vợ con họ   ?"
"Thì đưa về cùng chứ !"
  xong câu ,  Thẩm liền theo bản năng cảm thấy chuyện   thực tế.
"Thôi, mặc kệ họ, chuyện nhà  ,  đừng lo lắng nhiều như . Bây giờ  chỉ lo lắng cho đứa bé trong bụng con thôi, con  nghĩ đến chuyện  ? Đến lúc đó con định ở  đây sinh con ?"
Đây là  đầu tiên Thẩm Nghiên nghĩ đến vấn đề , cô nhất thời   trả lời thế nào.
Rồi cô im lặng hồi lâu.
Thực  trong lòng cô cũng  rõ ràng, hơn nữa đứa bé  đến  đúng lúc, Thẩm Nghiên vốn định mấy năm nữa mới sinh con, đến lúc đó cô cũng  nghiệp đại học ,  việc  định  , lúc đó sinh con  lẽ sẽ  hơn.
Nào ngờ, đứa bé  đến bất ngờ như , thế  thì sinh con ở  cũng là một vấn đề.
"Mẹ, chuyện  để con gọi điện thoại cho Lục Tuân hỏi xem   ạ."
Hy vọng Lục Tuân lúc  đang ở trong quân đội, Thẩm Nghiên  mới gửi thư , chắc là  mất một thời gian nữa  mới nhận  thư.
Hơn nữa lúc  thư Thẩm Nghiên cũng  phát hiện    thai, nghĩ  thì gọi điện thoại báo một tiếng vẫn nhanh hơn.
Mẹ Thẩm  con gái   cũng đồng ý.
"Ừ,  thì ngày mai  khám ở bệnh viện xong, xác định  thì gọi điện thoại cho Tiểu Lục.  con đến quân đội thì   ai chăm sóc,  cũng  yên tâm, nếu  thì sinh con ở nhà,  sẽ tự tay chăm sóc con ở cữ."
"Vâng, ngày mai xem Lục Tuân  thế nào  ạ."