Thẩm Nghiên cũng nghiêng về việc sinh con ở nhà hơn.
Ở đây   nhà,  chuyện gì cũng   hỗ trợ, nhưng ở quân đội thì khó , Lục Tuân thỉnh thoảng còn   ngoài  nhiệm vụ, trong nhà   ai, cơ bản là chỉ  một  Thẩm Nghiên, thật sự  bất tiện.
Hơn nữa  khi sinh con xong, cần  ở cữ các thứ, con cái cũng cần  chăm sóc,   ở bên cạnh, dù  bà cũng  kinh nghiệm, Thẩm Nghiên cũng  thể thoải mái hơn một chút.
Vì chuyện Thẩm Nghiên mang thai, nên tối nay nhà cũng ăn thịt, lúc   núi  nhiều rau dại,  Thẩm đặc biệt chọn một ít rau non, xào lên ăn  ngon.
Thẩm Nghiên cũng  kén ăn, gần đây khẩu vị  hơn nhiều, tự nhiên cũng ăn nhiều hơn.
Sáng hôm , Thẩm Nghiên   Thẩm gọi dậy từ sớm.
Cô còn  mở mắt ,  Thẩm   bên tai cô .
"Dậy mau, lát nữa   thị trấn,  xe lừa cho nhanh,  thì muộn   bộ đấy."
"Mẹ, cho con ngủ thêm một chút nữa."
"Được   ,  con ngủ thêm một chút,  lấy nước cho con."
Nhìn thấy dáng vẻ  của con gái,  Thẩm  nỡ gọi cô dậy nữa, bèn để Thẩm Nghiên ngủ thêm một lúc, bà tự  chuẩn  đồ rửa mặt cho cô, quần áo và những thứ khác cũng thu dọn xong xuôi, lúc  mới gọi Thẩm Nghiên dậy.
Tối qua Thẩm Nghiên suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến đau cả đầu, sáng sớm dậy sớm như , cả  đều choáng váng.
Diệu Diệu Thần Kỳ
  đến thị trấn, Thẩm Nghiên    trong nhà đang đợi, nên đành  mơ màng bò dậy, rửa mặt xong ăn qua loa bữa sáng,  Thẩm đặc biệt luộc cho cô một quả trứng gà.
"Sáng ăn một quả trứng gà, trứng gà trong nhà  đều mang cho con hết, đến lúc đó ở ký túc xá, mỗi ngày con ăn một quả, con cần  bổ sung dinh dưỡng cho em bé."
"Con   ."
Thẩm Nghiên ăn nhanh chóng, quần áo các thứ đều   chuẩn  xong, nhà cũng mang cho Thẩm Nghiên  ít đồ, đều để trong sọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-301-me-tu-tay-cham-soc-con-o-cu-2.html.]
Sau đó, Thẩm Trường Chinh,  Thẩm và Thẩm Nghiên cùng  đến thị trấn.
Những  khác đều ở  nhà.
Thấy cô sắp  , hai đứa cháu trai mắt rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy chân Thẩm Nghiên  chịu buông.
Mẹ Thẩm mắng hai đứa vài câu, cuối cùng vẫn  yên tâm,  dắt theo hai đứa nhỏ.
"Được , đến thị trấn thì  ngoan ngoãn  theo  lớn, ở thị trấn  nhiều kẻ bắt cóc trẻ con lắm,  cẩn thận đấy  ?"
"Bà ơi, chúng cháu  , cháu  từng đến thị trấn, cháu  kinh nghiệm ."
Nhị Đản liên tục vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ đảm bảo.
"Cái  hình bé tí tẹo của cháu mà cũng  kinh nghiệm ? Đến lúc đó kẻ bắt cóc đến, bế cháu lên một cái là tha  mất đấy."
Bà nội Thẩm    ôm chặt lấy chân Thẩm Nghiên  buông.
"Thôi  , chúng  còn  tranh thủ lên xe lừa nữa,  nhanh thôi."
Thế là ba  lớn dẫn theo hai đứa trẻ lên thị trấn.
Đại Đản và Nhị Đản đều  sát bên cạnh Thẩm Nghiên.
Thỉnh thoảng  ghé sát  tai Thẩm Nghiên  nhỏ mấy câu.
Mẹ Thẩm thì cứ luôn miệng trò chuyện với những   xe lừa.
"Phải  trong đại đội  vẫn là bà cưng chiều con gái nhất, xem kìa, con gái về thị trấn thôi mà,  mấy bước đường, cũng  đích  bà đưa ."
Một bà thím trong thôn  mở miệng  trêu chọc  Thẩm.