"Em  bỏ đứa bé  ?" Lục Tuân dường như  đoán  lời cô định , câu  giống như một lời hỏi han nhẹ nhàng,   là kiểu chất vấn bức bách.
Anh    nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Nghiên: "Em cảm thấy đứa bé đến quá đột ngột,  chút  chấp nhận   ? Vậy bây giờ em nghĩ thế nào?"
Trong góc khuất mà Thẩm Nghiên   thấy, đáy mắt  tràn đầy chua xót.
Anh thậm chí còn  chút tự ti mà nghĩ,   vì từ nhỏ     yêu thích, nên ngay cả vợ  cũng   sinh con cho ?
Chẳng lẽ cuộc đời  thật sự thất bại như  ?
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Thẩm Nghiên khiến  sững sờ.
Thẩm Nghiên thoát khỏi vòng tay , đôi mắt đỏ hoe  , lắc đầu: "Trước đây em đúng là  ý nghĩ đó, nhưng bác sĩ Hứa , nếu bỏ đứa bé ,   em  thể khó mang thai hơn, nên em  sinh con."
"Tất nhiên,  sinh con một phần là vì lý do sức khỏe của em, nhưng quan trọng hơn, là ý  của em,  thời gian đó,    nhiệm vụ,   tin tức gì, em cũng  lo lắng,     gặp chuyện gì ngoài ý  , thậm chí, lúc đó em còn bi quan nghĩ rằng,  thể  sẽ  một  nuôi con..."
Thẩm Nghiên   tiếp, cô  bắt đầu nghẹn ngào, còn Lục Tuân thì ôm cô chặt hơn.
"Xin  em!"
Lúc , ngàn vạn lời  dường như cũng  đủ để diễn tả tâm trạng của .
Trong lòng như  nhét một cục bông,  cho cùng, Thẩm Nghiên cũng mới hai mươi tuổi, vẫn còn là một cô gái nhỏ, nhưng vì , bây giờ cô  sớm  .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thậm chí vì tính chất công việc đặc thù của , cô còn  chuẩn  tâm lý cho việc   thể hy sinh bất cứ lúc nào, để  cô  một  nuôi con.
Lúc , tâm trạng Thẩm Nghiên cũng dần bình tĩnh , cô   Lục Tuân cứ mãi chìm trong cảm xúc áy náy, nên liền  với giọng khàn khàn: "Đã quyết định giữ  đứa bé ,     nhất định  giúp em chăm con đấy,  ? Con   chỉ của một  em."
"Ừ,  , mấy tháng cuối  sẽ cố gắng  nhiều nhiệm vụ hơn, tranh thủ xin nghỉ phép về với em! Vất vả cho em !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-347-em-muon-bo-dua-be-phai-khong-1.html.]
Anh , vì tính chất công việc đặc thù của , cho dù Thẩm Nghiên  theo  về đơn vị,  cũng  thể chăm sóc cô chu đáo .
Bây giờ cô ở  nhà họ Thẩm,   chồng, cũng  thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, ở bên cô lúc cô sinh nở.
Mấy tháng , đều cần Thẩm Nghiên tự  đối mặt.
Một bên là sự nghiệp mà cô yêu thích, một bên là gia đình,  nhiều lúc trong cuộc sống đều như , khó  thể trọn vẹn cả đôi đường.
Hai vợ chồng tâm sự trong phòng một lúc lâu,  mới dỗ Thẩm Nghiên  ngủ.
Lúc Thẩm Nghiên ngủ, khóe mắt vẫn còn vương vệt nước mắt, Lục Tuân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt cô.
Rồi thì thầm điều gì đó.
Hôm , khi Thẩm Nghiên thức dậy, trời  sáng rõ, bên cạnh cũng  còn ai.
Trong sân hình như cũng yên tĩnh, cô mặc quần áo  ngoài, thấy Lục Tuân đang gánh nước từ giếng lên, gánh từng gánh một đổ  bể.
Thấy Thẩm Nghiên thức dậy,  liền : "Anh  đổ nước , em rửa mặt  , bữa sáng  nấu xong, để trong nồi  đấy."
"Vâng."
Thẩm Nghiên nhanh chóng rửa mặt xong liền  bếp, Mẹ Thẩm như thường lệ mỗi ngày một quả trứng, nhưng hôm nay là trứng hấp, còn  một ít dưa muối nhà , bên cạnh còn  mấy cái bánh bao ngũ cốc, bữa sáng như  ở nhà bình thường cũng  coi là  thịnh soạn.
Thẩm Nghiên ăn một bát cháo với một ít dưa muối, ăn hết trứng hấp, ăn nửa cái bánh bao ngũ cốc,  còn  đều để Lục Tuân ăn.
Lúc    gánh nước xong, Thẩm Nghiên thấy trong sân còn chất một đống củi  chẻ xong, liền   hỏi: "Những thứ  đều là   ?"
" , sáng dậy tập thể dục thì nhân tiện  luôn, em  việc gì cần   thì cứ  với ."