"Lát nữa bảo bác sĩ khám xem, thông , thông  thì con  thể cho con bú."
Thẩm Nghiên gật đầu, cô   kinh nghiệm, nên gần như đều là Mẹ Thẩm sắp xếp.
Còn Thẩm Trường An cứ  bên ngoài, đợi rèm  kéo , mới đến hỏi han Thẩm Nghiên.
"Sáng nay con  gọi điện về nhà thông báo , chắc là  khi ăn cơm xong họ sẽ đến."
Thẩm Nghiên gật đầu, chẳng mấy chốc  ngủ tiếp.
Cô  ngủ  lâu,  trong nhà họ Thẩm quả nhiên đều đến.
Lúc đến,   đều đến  đứa bé , xác định Thẩm Nghiên   vấn đề gì, dự định ở bệnh viện thêm vài ngày, đến lúc đó sẽ nhờ  trong nhà lái xe lừa đưa Thẩm Nghiên về nhà,  đó cô sẽ ở cữ tại nhà.
Người trong nhà đến  một cái  về luôn, bây giờ trời tối sớm, lát nữa là tối,  đường  mất  ít thời gian, sắp xếp xong  việc liền rời .
Lúc Thẩm Nghiên tỉnh dậy,  trong nhà đều  về, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ  Lục Tuân ở bên cạnh.
Lúc  sang, cô thấy Lục Tuân đang bế con trêu đùa, Thẩm Nghiên  thấy cảnh tượng  thực sự choáng váng.
Lục Tuân  thẳng lưng, tay bế con,  dám nhúc nhích, hai    chằm chằm,   vì ,  cảnh tượng   thấy buồn .
"Anh  gì thế?"
"Em tỉnh  ? Em  con xem."
Nói xong,  cẩn thận đưa đứa bé đến bên cạnh Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên: ...
"Mẹ bảo  bế con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-363-thua-ke-may-cai-noi-nieu-xoong-chao-rach-nat-nha-ba-a-2.html.]
"Ừ,   để hai ba con bồi dưỡng tình cảm, con bé  mềm quá." Câu , Lục Tuân   nhỏ, thực sự  ngờ trẻ con  mềm như .
Thẩm Nghiên   như  liền  nhịn  .
"Trẻ con mới sinh đều như  đấy,  quen dần là ."
"Anh sợ  con  thương." Lục Tuân  chút  hổ.
Dù   đây  ở quân đội, là đàn ông thô kệch, lúc  đột nhiên bế một đứa bé mềm mại như , thực sự là  khó .
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Em   uống nước ? Anh rót cho em." Nói xong,  liền  rót nước, Thẩm Nghiên   đứa bé  mở mắt.
Vừa sinh    thể  thấy mắt hai mí , nếp gấp  cũng  rõ,     lớn lên sẽ xinh  đến mức nào.
Thẩm Nghiên uống một ngụm nước,  uống vài ngụm canh gà đang  hâm nóng bên cạnh, ăn mấy miếng thịt, cảm thấy cơ thể  sức lực hơn nhiều.
 bên cạnh cứ ồn ào, tiếng con nít , tiếng phụ nữ chửi bới.
Không  đến Thẩm Nghiên, ngay cả Lục Tuân  thấy cũng  nhíu mày.
"Hay là,  bảo y tá chuyển phòng bệnh cho chúng , ở đây ồn ào quá."
"Không , dù  ngày mai ở thêm một ngày nữa là chúng  về ."
 lúc , bác sĩ  đến, xem Thẩm Nghiên  sữa cho con b.ú , kéo rèm , Lục Tuân bế con đợi bên ngoài.
Con bé chắc là  uống sữa xong, lúc  ăn no , hiếm khi mở to mắt  Lục Tuân.
 chẳng mấy chốc, con bé  ngủ.
Khiến Lục Tuân  cưng chiều.
Thẩm Nghiên thì  thoải mái lắm,  thông sữa, thực sự là   hổ  đau, may mà  đó thông  một ít, mắt cô đỏ hoe.