Bà Vương  tay còn cầm cây kim,  mà cũng học theo mấy đứa trẻ,    trung.
Chao ôi,  ngờ bà     một chữ.
Chữ nhân, chữ  đơn giản.
Chỉ  hai nét, bà  cũng   .
Thẩm Nghiên  kể chuyện mà trẻ con thích,  dạy kiến thức.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Những bà cụ  ngày thường thích nhất là buôn chuyện, lúc   kể chuyện, tuy   vẻ trẻ con, nhưng   vì   cuốn hút như .
Cứ thế ,  đến mức nhập tâm.
Rồi Thẩm Nghiên   thêm mấy học sinh lớn tuổi.
Thẩm Nghiên kể chuyện hơn nửa tiếng, sợ bọn trẻ  tiếp thu , liền dừng .
Rồi uống một ngụm nước, liền thấy mấy bà cụ lúc nãy còn  lắm lời, lúc  đều  Thẩm Nghiên với vẻ mặt ham học hỏi.
"Tiểu Nghiên , cách dạy học của cháu cũng thật thú vị!" Bà Vương cảm thán.
Bà cụ họ Tiền bên cạnh cũng gật đầu: " , ngay cả bà già mù chữ  cũng  hiểu."
"Chao ôi, con bé nhà họ Thẩm, cháu thật giỏi!" Mọi  liên tục khen ngợi Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên: "..."
Ai mà   tại  chuyện   thành  như ?
Mấy bà cụ   đây còn cãi  với nguyên chủ.
Bây giờ   khen  khác .
Thật thần kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-41-lop-hoc-nho-o-chuong-lon-khai-giang-2.html.]
"Các bà ơi, nếu mấy bà thích, cũng  thể đến , nhưng mà, cháu còn  chăm sóc chuồng lợn, mỗi ngày  thể  dạy cho mấy bà  lâu."
Mắt Thẩm Nghiên liếc  chuồng lợn, liền nảy  một ý tưởng.
Khụ khụ! Có lẽ  đấy?
Lúc , mấy bà cụ  thấy Thẩm Nghiên  , liền vỗ đùi .
"Ôi chao, chẳng  chỉ là công việc ở chuồng lợn thôi ? Mấy bà già chúng   giúp cháu trong chớp mắt là xong."
Bà Vương một lòng  tiết kiệm tiền, cho cháu trai  đến đây học kiến thức với Thẩm Nghiên.
Lúc  bà  trực tiếp vỗ đùi, nhận hết công việc chăm sóc mấy  lợn.
Tự  nhận hết còn  đủ, bà  còn huých khuỷu tay  mấy bà bạn già bên cạnh.
"Bà Tiền, bà thấy ?"
Bà cụ họ Tiền: ???
Bà  thật sự   bà đừng  lôi kéo , nhưng  thấy ánh mắt cảm động của Thẩm Nghiên  ,  mà  gật đầu đồng ý.
Rồi Thẩm Nghiên càng thêm cảm động.
"Bà Vương, mấy bà thật , mấy bà yên tâm, cháu nhất định sẽ để mấy bà  học kiến thức, trở thành những  già  học thức nhất trong đội sản xuất chúng ."
Thẩm Nghiên  vẻ tự tin, khiến bà Vương vốn  chút hối hận, lúc  càng thêm kiên định với suy nghĩ  .
"Được  , đến lúc đó  sẽ gọi cả cháu trai  đến đây, cháu cũng dạy cho nó luôn nhé." Cuối cùng bà Vương cũng   mục đích của .
Thẩm Nghiên: "..."
Cô    , nhưng vì bà Vương  cũng    , nên Thẩm Nghiên vẫn đồng ý.
 vẫn    yêu cầu của .
"Học thì , để bọn trẻ đến đây cùng học, nhưng trẻ con nhiều như , đến lúc đó cháu  thể  lo xuể, đội trưởng..."