Lần , Thẩm Nghiên  tự  quyết định nữa, mà là thương lượng với Lục Tuần .
Bây giờ  là cuối tháng chín , sắp đến tháng mười, đợi đến khi về đến nhà, chắc là tin tức cũng sắp truyền đến.
Lục Tuần cũng  bất ngờ khi Thẩm Nghiên  thi đại học, dù  thì từ khi quen  cô đến giờ, Thẩm Nghiên vẫn luôn học tập.
Hơn nữa còn  chăm chỉ, mỗi ngày cho dù là sách  thêm  sách giáo khoa, đều học tập  nghiêm túc.
Nếu thật sự  thể khôi phục kỳ thi đại học,  thật sự ủng hộ Thẩm Nghiên  thi.
Vì ,  khi trầm ngâm một lúc,  liền đồng ý, "Được,  lúc  thời gian    thể cũng    nhiệm vụ, đến lúc đó  sẽ đưa em đến ga tàu, nếu đến tháng mười một vẫn   tin tức,  sẽ đến đón hai  con em."
"Vâng!" Lần  Thẩm Nghiên  từ chối, bởi vì tháng mười sẽ  thông báo.
Đến lúc đó, cô chỉ cần  tâm  ý  thi là .
Vì , Lục Tuần giúp Thẩm Nghiên đặt vé tàu về nhà,  đó  đêm  khi rời , hai  quấn quýt một lúc lâu, dường như  bù đắp hết những ngày tháng  .
Diệu Diệu Thần Kỳ
 dù  cũng thương vợ một   đưa con  tàu, cuối cùng  vẫn để cô nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm , Thẩm Nghiên mang theo hành lý của hai  con, còn  một ít đồ ăn mua ở đây,  dám mua quá nhiều đồ, sợ   mang nổi.
Đưa theo con nhỏ chính là bất tiện như .
Mỗi khi đến lúc , Thẩm Nghiên  vô cùng hâm mộ những nữ chính trong truyện xuyên ,  một  gian mang theo bên  thì   mấy, đồ đạc để trong đó, cũng  cần lo lắng  mất trộm.
Thật sự là vật phẩm  để ở nhà và  du lịch!
Đáng tiếc là cô  , chỉ  thể cõng hành lý nặng nhọc như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-425-tham-nghien-chuan-bi-ve-nha-2.html.]
May mà  đường  Lục Tuần, con gái cũng do  bế, ngay cả hành lý cũng do  xách, Thẩm Nghiên chỉ đeo một cái ba lô nhỏ  , bên trong đựng một  đồ dùng của Tuế Tuế, con bé bây giờ cũng sắp một tuổi ,   gọi ba  đơn giản.
Còn về việc   thì vẫn cần  dìu.
Mấy   tiên  thuyền đến thị trấn, bởi vì đưa theo con nhỏ,  đường  vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Tuế Tuế.
Thấy con bé   say sóng, Thẩm Nghiên cũng yên tâm.
Phải  rằng  đầu tiên cô đến đây, còn  say sóng.
Đi một chuyến đến đảo  cũng  dễ dàng gì.
Tuế Tuế lúc   ngủ, cứ tò mò   ngoài, liên tục gọi Lục Tuần  ngoài xem,  là  xem biển.
Cuối cùng  còn cách nào khác, Lục Tuần chỉ  thể chiều theo, bế con bé  tới  lui mấy , cuối cùng Tuế Tuế thật sự  chịu đựng  nữa, mới  nhoài  vai Lục Tuần ngủ  .
Thấy  bế con gái về, Thẩm Nghiên trừng mắt  .
"Anh cứ chiều con bé ,   con bé sẽ   trời cao đất dày là gì ."
Lục Tuần  hề hề, miệng  giải thích: "Không  , con gái là để yêu chiều mà, vợ yên tâm,   nếu Tuế Tuế  sai chuyện gì,  nhất định sẽ  can thiệp, em dạy con   đau lòng cũng sẽ nhịn."
"Được, tự   đấy nhé, cuối cùng nhớ kỹ đấy, đừng đến lúc đó em dạy con,   đau lòng."
"Yên tâm , chuyện   vẫn hiểu, về điểm  chúng  vẫn là đồng minh."
Nghe   xong, Thẩm Nghiên mới hài lòng gật đầu.
Tuế Tuế ngủ , cũng đỡ hơn một chút, nhưng  khi xuống thuyền, tàu hỏa là  buổi chiều, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian.
Lục Tuần liền  thuê một phòng trọ, mấy  nghỉ ngơi ở đây một lát.