Sau khi về đến nhà, hai đứa nhỏ Đại Đản và Nhị Đản   thấy tiếng động liền chạy .
"Cô cô cô ~"
Thẩm Nghiên còn  bước  nhà, từ xa   thấy giọng  của hai đứa nhỏ.
Thẩm Nghiên còn thấy  lạ, "Ơ, hôm nay hai đứa nhóc nghịch ngợm    chơi ?"
Mẹ Thẩm   bên cạnh: "Sáng sớm   con sắp về , hai đứa nó  nỡ  chơi,  là  ở nhà chờ cô về."
"Ôi chao, hôm nay hai đứa ngoan quá, nào cô thưởng cho hai đứa mấy viên kẹo."
Vừa , Thẩm Nghiên liền lấy từ trong túi  mấy viên kẹo mang về.
Hai đứa nhỏ  khi nhận kẹo, vẫn vây quanh Thẩm Nghiên,  đó   em gái đang  cô bế trong lòng.
Nhị Đản kinh ngạc : "Em gái cháu lớn ."
" , em gái bây giờ  lớn ,   chừng thêm một thời gian nữa là  thể gọi hai đứa là  ."
Thẩm Nghiên xoa xoa đầu hai đứa nhóc nghịch ngợm .
Chắc là  thời gian  cứ  ngoài chơi, cho nên da rám nắng.
Ba Thẩm  trả xe lừa của Đại đội, Mẹ Thẩm kéo Thẩm Nghiên  nhà chính.
"Con ở trong bộ đội sống  chứ? Lâu    tin tức gì của con,  còn lo lắng con ở đó  quen."
"Mẹ, con sống  , đến đó cũng  chơi nhiều nơi, mỗi ngày còn  giúp đỡ bộ đội, cộng thêm việc chăm con, học tập, cuộc sống  phong phú."
"Trước đây ba con còn  con sẽ ở  trong bộ đội  về nữa, con  xem bây giờ  là tháng mười ,  tin tức gì ?" Mẹ Thẩm   chắc chắn hỏi nhỏ.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên gật đầu, "Mẹ,  cứ ở nhà chờ tin tức là , sắp   ạ."
Thu hoạch mùa thu bên  cũng sắp bắt đầu , Mẹ Thẩm cũng  thể ở nhà lâu,  mấy câu liền xuống ruộng  việc.
Thẩm Nghiên ở nhà trông hai đứa nhỏ, nhân lúc  thời gian, đưa mấy đứa nhỏ đến trại nuôi heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-427-hai-dua-nhoc-phat-hien-ra-kho-bau-1.html.]
Đến nơi liền  thấy Ôn Thành Lan đang   bóng cây  sách, bên cạnh còn  La Quân Hoa, thậm chí cả Thẩm Hoa Hoa cũng ở đó.
Điều  thật kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ cũng phát hiện  Thẩm Nghiên đến, lần lượt  dậy.
"Tiểu Nghiên,  về khi nào ?"
Ôn Thành Lan kích động  Thẩm Nghiên hỏi.
"Sáng sớm mới về,  tớ   , tớ ghé qua đây xem tình hình thế nào, dạo  trại heo vẫn  chứ?"
"Khá , cậu xem , tụi tớ còn rảnh rang   sách đây."
Lúc , Thẩm Hoa Hoa mới  thấy Thẩm Nghiên, vẻ mặt  chút ngượng ngùng, nhất thời    gì.
Thẩm Nghiên chẳng để ý đến sự lúng túng của cô , chỉ  mấy    hỏi: "Việc học của mấy đứa dạo    vấn đề gì chứ?"
"Không có,  thứ đều . Có gì  hiểu, ba đứa tụi tớ cùng  mày mò, dần dần cũng tìm  cách giải quyết."
"Vậy thì ."
Trước đó, Thẩm Nghiên còn lo lắng  khi  rời , mấy   sẽ lơ là việc học,  ngờ   lo lắng thừa .
Đặc biệt là sự  đổi của Thẩm Hoa Hoa khiến cô  chút bất ngờ.
"Ồ, Thẩm Hoa Hoa, chị cũng ở đây ? Sao   tìm   thanh niên trí thức  của chị ?" Vừa  thấy cô  là Thẩm Nghiên   nhịn   châm chọc vài câu.
Thẩm Hoa Hoa lập tức ngượng chín mặt.
Nghĩ đến những chuyện ngu ngốc     đây, giờ   Thẩm Nghiên chế giễu, cô  bỗng thấy đau đầu.
"Hừ! Thẩm Nghiên, cô đừng   nhạo , giờ  cũng đang học đấy, đến lúc đó còn   ai hơn ai !"
Nhìn bộ dạng vênh váo của cô , Thẩm Nghiên  khỏi bật .
"Ồ, xem  chị tự tin lắm nhỉ?"