Cô  tự thuyết phục bản   chấp nhận  phận. Vậy mà giờ phút , khi     điểm  của  thực sự đủ để trúng tuyển, cô bỗng  kìm  cảm xúc.
"Ừ, bạn   điểm gần bằng em, cũng đậu  trường Sư phạm."
Thẩm Nghiên giải thích một câu, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng. E rằng chuyện   uẩn khúc.
La Quân Hoa cũng cho cô một câu trả lời khẳng định.
"Bây giờ  sẽ đuổi theo  cả, nhân tiện dẫn theo công an đến,  bộ quân phục của  cả ở đó,  lẽ tình hình sẽ khả quan hơn."
Thẩm Trường An lúc  mới lên tiếng.
"Ừ,  ba cứ  , chúng em ở đây chờ ."
Thẩm Nghiên  từ chối, Thẩm Trường Chinh ban đầu cũng  tự  , nhưng  Vương Đông Ni một cái, cuối cùng vẫn   gì.
Chỉ nhẹ nhàng an ủi cô vài câu.
"Yên tâm , nếu giấy báo thật sự    lấy mất, nhất định sẽ  câu trả lời, cứ chờ là ."
"Cảm ơn." Vương Đông Ni  ngượng ngùng .
Cô thật sự  ngờ, Thẩm Trường Chinh,  đến mua hàng,  giúp đỡ gia đình cô đến mức .
Hơn nữa, cả nhà họ trông  nhiệt tình,  Thẩm lúc  cũng  vội về nữa.
Chỉ là hai con trai đều  ngoài, ở nhà   ai báo tin, sợ gia đình lo lắng.
May mà lúc , Ôn Thành Lan và các cô gái đề nghị về , ít nhất cũng  báo chuyện  cho gia đình , tránh cho họ  lo lắng.
Cuối cùng, mấy  dùng gùi mang một phần đồ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-458-khong-nhan-duoc-giay-bao-nhap-hoc-2.html.]
Những thứ còn  quá nặng,  Thẩm  cho các cô gái mang nữa.
Tuy nhiên, khi Ôn Thành Lan và hai  bạn về,  Thẩm vẫn nhắc nhở họ  đường lớn.
Như  ít nhất cũng an  hơn.
Mọi  đều  tính toán của riêng ,  trở  đường lớn, ở đây vẫn còn khá nhiều  trong thôn,  thể kết bạn cùng trở về.
Mẹ Thẩm lúc  mới yên tâm.
Lý Quế Hoa    với vẻ mặt đầy  ơn, nhà họ Thẩm thật sự quá nhiệt tình.
Ban đầu chỉ là giúp đỡ  đường, họ mời về nhà chơi thôi,  ngờ vô tình  giúp đỡ  nhiều đến , bà cứ nắm tay  Thẩm  lời cảm ơn.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay bà an ủi: "Yên tâm ! Dù thế nào, cuối cùng cũng sẽ  kết quả, chúng  cứ chờ là , sẽ  để mấy  chịu oan ức ."
"Em gái, chị thật sự    cảm ơn em thế nào."
"Chuyện nhỏ thôi mà,  gặp ,  giúp  thì cứ giúp,  gì ."
Mà ở một góc khác của đại đội, một cô gái đang cầm một tấm giấy báo mới toanh  tay ngắm nghía.
Trên mặt  toát lên vẻ khinh thường, "Chậc chậc ~ Cứ tưởng ghê gớm lắm, cuối cùng cũng chỉ đỗ  trường Sư phạm thôi ?"
Lúc , một  phụ nữ từ ngoài bước , thấy cô  cứ  chằm chằm  giấy báo, liền tiến đến giật lấy.
"Cái  quý giá lắm đấy, xem ít thôi,   con còn  dùng đến nó."
"Mẹ, con chỉ xem một chút thôi mà, với , đây chẳng  chỉ là một tờ giấy ? Làm gì mà quý giá chứ?" Cô gái rõ ràng  giá trị của tấm giấy , nhưng lời   vẫn mang theo vẻ coi thường.
Dường như  miễn cưỡng  thừa nhận giá trị của nó.
"Thôi , bớt  điêu , chính con còn thi trượt đấy thôi, nếu   cha con can thiệp,   con  cơ hội lên kinh đô? Sau  lên thành phố thì mở to mắt , tìm một   thành phố mà lấy, coi như  phí công mẹ với cha con vất vả bấy lâu." Người phụ nữ dặn dò.