Đến mười giờ tối, ký túc xá tắt đèn.
 Thẩm Nghiên từ chín giờ  ngủ .
 lúc ngủ, cô vẫn cảm thấy  quen, cứ trở  là giường  kêu, hơn nữa  giường  trở , Thẩm Nghiên ở   cảm thấy như giường đang rung lắc.
Thẩm Nghiên  đánh thức mấy .
Giường  chính là Lý Thư Duyệt, còn nhớ lúc  thủ tục nhập học,  của Lý Thư Duyệt  con gái bà ngủ  nông, bảo cô trở  nhẹ nhàng một chút.
Kết quả Thẩm Nghiên  Lý Thư Duyệt cứ trở  liên tục, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Nếu cứ ở tiếp như , Thẩm Nghiên cảm thấy chỉ cần chất lượng giấc ngủ của   , thì  khả năng sẽ  suy nhược thần kinh.
Vì  sáng hôm  dậy, Thẩm Nghiên vẫn  với Lý Thư Duyệt về tình hình .
Ai ngờ Lý Thư Duyệt  vẻ khó hiểu: "Hả? Mình  trở  mấy mà? Mình ngủ  ngoan,  còn định   đó, tối qua  cứ trở   ảnh hưởng đến ."
Thẩm Nghiên: ???
Đây là gì? "Kẻ  thường la lối " ?
Mấy ngày nay quan hệ của Từ Ái Lệ và Lý Thư Duyệt  , hai  lúc nào cũng "dính  như sam", lúc   thấy hai   chuyện, liền   hòa giải.
"Cái đó, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi,   nhường nhịn  một chút.   ở ngay bên cạnh, hình như cũng   thấy tiếng Thư Duyệt trở ,  thể là  nhạy cảm quá?"
Câu , ngoài mặt là khuyên can, thật  là bênh vực Lý Thư Duyệt,  bóng gió là Thẩm Nghiên đang gây sự.
Thẩm Nghiên suýt nữa thì  hai   chọc .
"Được,   trở  mấy,  lắm." Thẩm Nghiên hiếm khi   gì, cứ thế bỏ .
Cũng   cùng những  khác trong phòng.
Mấy  khác lúc  cũng  ,  hiểu Thẩm Nghiên đang  gì.
Nói  là  luôn?
"Cậu  cũng  đợi chúng  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-490-ke-xau-thuong-la-loi-truoc-2.html.]
"Ai  , chúng  cũng  chọc giận  , chỉ là vấn đề trở  thôi mà,  thật sự   thấy, là   đang vô cớ gây rối."
Lúc  câu  Từ Ái Lệ còn  vẻ vô tội.
Ngược  một  khác trong phòng nhíu mày  họ: "Mình  thấy, tối qua giường bên Thẩm Nghiên đúng là cứ kêu "kẽo kẹt, kẽo kẹt" khi trở ,  cũng  hỏi  khác      thấy."
Người  thấy bọn họ đổ oan cho Thẩm Nghiên, nên   giúp Thẩm Nghiên một câu.
Không ngờ   những  khác .
"Ai  ,  thể là Thẩm Nghiên tự  trở ,   chịu thừa nhận."
Lần , Đặng Cẩn Du cũng tức giận,  đôi co với mấy  nữa, cầm balo của    ngoài.
Bây giờ cô  đặc biệt hiểu vì  Thẩm Nghiên  cãi  với những  .
Vì  cũng vô ích, cô  của cô, những    của những  , căn bản   lọt tai một câu nào của  khác.
Kiểu   thật  chịu nổi.
Cãi  với họ thật vô nghĩa, cô  chạy  ngoài, đuổi theo Thẩm Nghiên phía .
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Thẩm Nghiên, đợi  với."
Bị gọi giật , Thẩm Nghiên  chút khó hiểu,  đầu  thấy là bạn cùng phòng, hai  cũng   chuyện với  mấy câu, chỉ là khách sáo xã giao.
 lúc  đối phương  gọi , Thẩm Nghiên đương nhiên dừng  đợi một chút.
Sau đó hai  cùng   nhanh về phía phòng học.
Trên đường , Thẩm Nghiên còn đang nghi hoặc, Đặng Cẩn Du  kể  chuyện xảy   khi cô rời .
"Cũng khó trách   cãi  với bọn họ, những   bắt đầu chia bè kết phái , thật vô vị."
Thẩm Nghiên  , trong lòng nghĩ, hiếm khi   tỉnh táo như , nhưng câu   cũng  sai.
Kết quả của việc cãi  chỉ là lãng phí thời gian.
Thẩm Nghiên   lãng phí thời gian  những chuyện   kết quả như .