Mấy thứ chỉ tốn năm tệ, một đống gỗ như , còn tưởng hai mua về để nhóm lửa.
Vừa bên cạnh còn một cái lò than, cũng Thẩm Nghiên mua luôn.
Để ở nhà mới đốt lò cũng .
Mua đồ xong, liền mang đến nhà mới .
lúc yên chất đầy đồ, Lục Tuân chỉ thể dắt xe, cùng Thẩm Nghiên.
Sau đó đến cửa hàng bách hóa mua ít vải, để rèm cửa.
Vừa thấy len, Thẩm Nghiên cũng mua mấy cuộn, định mang về đan áo len.
Mua một đống đồ, thấy thời gian cũng còn sớm, hai liền bắt xe về khu tập thể.
Lúc Tuế Tuế đang chơi ở trong sân.
Còn đến cửa thấy tiếng của con bé.
"Tuế Tuế ~" Thẩm Nghiên gọi một tiếng, mắt Tuế Tuế sáng rực, xung quanh, xem đến từ hướng nào?
"Ở kìa, bố cháu về ."
Ông cụ Tuế Tuế, chỉ ngoài sân, quả nhiên thấy bố , Tuế Tuế kích động chạy thẳng ngoài.
Không hề chân, ngoài dự đoán, con bé ngã sóng xoài.
Khiến ông cụ xót xa thôi.
"Ôi chao ~ Có đau ? Nào, cụ nội xoa xoa cho!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-503-co-y-tiep-can-1.html.]
còn đợi ông cụ đến gần, Tuế Tuế tự bò dậy, nhào lòng Thẩm Nghiên.
"Mẹ ơi!"
Tuế Tuế cọ cọ lòng Thẩm Nghiên, vẻ thiết.
"Nhớ đúng ? Vừa ngã đau ?"
Không ngờ bé con lắc đầu, cứ bám lấy Thẩm Nghiên chịu xuống.
Ngay cả Lục Tuân chuyện với con bé, con bé cũng để ý.
Cứ bám dính lấy Thẩm Nghiên.
"Con bé , ?" Lục Tuân chút tủi .
Sao chỉ mới ngoài một chuyến, con gái nhận ?
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên buồn : "Anh xem , con gái ghi thù , chắc chắn là vì ngoài đưa con bé theo."
Lục Tuân cảm thấy thật oan uổng.
Dù xe đạp, đến khu nhà tứ hợp viện việc, nên đưa con bé theo, ngờ con bé ghi thù.
Sau đó mặc kệ trêu đùa thế nào cũng vô dụng, Tuế Tuế cứ bám lấy Thẩm Nghiên, cho đến gần, cứ đến gần là nhíu mày với , xua tay đuổi .
Lục Tuân ngẩn .
Buổi tối ngủ, con bé cũng chiếm lấy Thẩm Nghiên, Lục Tuân dù gì đó, cũng .
Mãi đến khi con bé ngủ , mới ôm vợ.