đợi đến khi  ngoài,  thấy  đàn ông xa lạ ,  dáng  của đối phương, Thẩm Nghiên cũng đoán   phận của đối phương.
Lập tức  tới.
"Chào đồng chí, thứ  là cô đánh rơi ở phòng khám đúng ?" Triệu Bồi Sinh  xong liền lấy thẻ sinh viên trong tay .
" ,  ngờ  đánh rơi,  đang tìm nó."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên  cảm ơn.
Sau đó liền thấy đối phương  lấy từ trong tay  một cục tiền,  đó đưa cho Thẩm Nghiên.
"Đây là tiền thuốc men, đặc biệt cảm ơn cô  cứu  tối qua, bác sĩ    chảy m.á.u khá nhiều, nếu   cứu chữa kịp thời, e là sẽ nguy hiểm."
"Chuyện nhỏ thôi,  bây giờ   khỏi hẳn ?" Thẩm Nghiên  sắc mặt vẫn còn  tái nhợt của đối phương,  khỏi tò mò hỏi.
"Ừm,  khá hơn nhiều , đây là tiền thuốc men tối qua, xin cô nhất định  nhận lấy."
"Nhiều quá, tối qua   tiêu nhiều tiền như ."
"Đây là chuyện nên ,  thể gặp  đồng hương ở nước ngoài xa xôi,  thật sự  cảm động, càng  cần   đến việc cô còn cứu ."
Lúc   khi Triệu Bồi Sinh  quần áo khác, Thẩm Nghiên mới phát hiện, thật    trông  nho nhã, hơn nữa cách ăn mặc cũng  tệ, ít nhất  thể   điều kiện của   chắc chắn là  .
Cuối cùng Thẩm Nghiên chỉ nhận  tiền thuốc men mà   ứng .
"Anh cũng  , đều là đồng hương,  ngoài giúp đỡ lẫn  là chuyện nên ."
"Phải  , tối qua   cướp, lúc đó xảy  chút chuyện, cho nên    đưa tiền,  ngờ  xảy  nhiều chuyện như ,  thấy cô muộn như  còn  ngang qua đó,   muộn như , vẫn là đừng  ngoài nữa, hiện tại nơi  vẫn còn khá hỗn loạn."
"Vâng,   , cảm ơn   nhắc nhở."
Thẩm Nghiên  đồng ý.
Đối phương rõ ràng là đang nhắc nhở với ý , Thẩm Nghiên cũng nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-570-chuan-bi-ve-nuoc-1.html.]
Vốn tưởng hai  chỉ là gặp thoáng qua,  ngờ,  lâu   gặp  đối phương.
Hai    chuyện thêm vài câu, chào hỏi tìm hiểu đơn giản, chủ yếu là Triệu Bồi Sinh hỏi han tình hình trong nước hiện nay, cũng   Thẩm Nghiên đến đây là  sinh viên trao đổi.
Biết  sự phát triển của tổ quốc đang  đúng hướng, Triệu Bồi Sinh đang ở nước ngoài cũng  vui mừng.
"Hy vọng  còn  thể về nước."
Sau khi  xong với vẻ chua xót,   liền vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên chỉ  thể coi đây là một chuyện nhỏ.
Những ngày tháng  đó, cô dành phần lớn thời gian cho việc học, lúc rảnh rỗi thì đến thư viện ở đây.
Đọc một  tác phẩm văn học, còn  lịch sử ở đây mà  mang theo bất kỳ thành kiến nào.
Thật  vẫn   nhiều chỗ đáng học hỏi.
Rất nhanh, nửa năm  trôi qua.
Nhóm  Thẩm Nghiên cũng đến ngày về nước.
Vất vả lắm mới đến đây một chuyến,  khi về nước chắc chắn   đều  mua chút đồ về cho nhà.
 đồ ở đây quả thật khá đắt, cộng thêm tiền mỗi  mang theo cũng  nhiều, cho nên cũng chỉ mua tượng trưng một chút.
Mọi   ngoài lâu như , đều  nhớ nhà, sắp về nước , từng  đều  vui vẻ.
Sau đó liền bàn bạc cùng   mua chút đồ lưu niệm, đến lúc đó thậm chí còn  thể mặc cả.
Dù  thì  cũng đông.
Thật  Thẩm Nghiên   ý kiến gì, nhưng     như  , cô cũng  thể  hòa đồng, cho nên vẫn đồng ý.
Thật  Thẩm Nghiên  thiếu tiền.