Nghe thấy lời Thẩm Nghiên , sắc mặt   lập tức sa sầm.
Cô   ý gì đây?
"Cô  ý gì? Mẹ chồng cô  với chúng  là cứ việc chọn, đến lúc đó trả ít tiền là , hôm nay   ngoài  mang theo tiền."
" , đây   là đùa giỡn chúng  ? Chúng  lặn lội đường xa đến đây, cô  đối xử với chúng  như  ? Còn tính giá gốc cho chúng . Nếu cô  sớm là  tự bỏ tiền  mua thì chúng    đến ."
" đấy, chúng  nể mặt  chồng cô mới đến đây, cô còn trẻ như  mà   cách  việc, kiểu  thì  ăn cái nỗi gì?"
"Vương Liên, bà quản con dâu của bà  chứ, chúng  đến đây ủng hộ đông  như ,   là giúp cửa hàng của cô  thêm náo nhiệt ? Bà xem bây giờ là thế nào?"
Thấy Thẩm Nghiên  nhận lời,   liền  sang chỉ trích Vương Liên.
Bị nhiều   như , Vương Liên cũng cảm thấy mất mặt, liền trừng mắt  Thẩm Nghiên.
"Cô   ?    , đây đều là bạn cũ của ,  cô   điều một chút hả? Không  chỉ là vài đồng tiền thôi ?"
" ,   chỉ là vài đồng tiền thôi ?   , cô cũng nên học  chồng cô một chút, đừng  keo kiệt quá, nên rộng rãi một chút."
Thẩm Nghiên  những  phụ nữ lớn tuổi , lời  của họ thật sự buồn .
"Ồ, hóa    tiêu tiền của  nên  thấy xót đúng ? Không  chỉ là vài đồng tiền thôi ? Sao    tự bỏ tiền  mua? Còn nữa,    là  chồng cũ  mà,     hiểu ?"
Thẩm Nghiên bất lực  họ,  đó chỉ  món đồ  tay một  phụ nữ, đó là một chiếc khăn quàng cổ ngoại quốc: "Chiếc khăn quàng cổ  tay bác gái , chúng  bán 10 tệ, lương một tháng của các bác bao nhiêu? Chắc là mua  chứ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-621-lay-tien-cua-tham-nghien-de-lam-on-lam-phuoc-2.html.]
Thẩm Nghiên bắt đầu cà khịa. Vừa nãy   thấy chiếc khăn quàng cổ , còn nghĩ nếu con dâu của Vương Liên tặng thì bà  sẽ nhận.
Nào ngờ một chiếc khăn   giá 10 tệ.
Bà  càng thích hơn. Tất nhiên, những lời cà khịa của Thẩm Nghiên,   đều  thấy, sắc mặt Vương Liên lập tức sa sầm.
"Thẩm Nghiên, cô đủ  đấy!"
"Sao   đủ ? Chiếc khăn quàng cổ  10 tệ, chiếc trâm cài áo  5 tệ, còn  đôi tất , bánh xà phòng , những thứ  cũng  hề rẻ. Sao nào? Bà định trả tiền cho họ ?"
Lúc ,  tay   đều đang cầm đồ xem,  thấy Thẩm Nghiên  , họ đồng loạt  về phía Vương Liên.
"Cô  gì ? Cửa hàng  là của cô, cô tặng cho chúng  thì  ?"
Vương Liên  với vẻ khó chịu.
"Ồ, hóa  bà định lấy đồ trong cửa hàng của , lấy tiền của  để  ơn  phước đấy ? Bà cũng thật là dám . Thưa các bác, các cô,    , nếu các bác  lấy những thứ  thì  trả tiền,  trả tiền thì  , nếu   sẽ báo cảnh sát, đồn cảnh sát ở ngay gần đây."
Thấy Vương Liên dường như   gì  cô con dâu ,   liền đặt những món đồ  tay xuống.
Có  đến đây thật sự  định tự bỏ tiền  mua, vì  đến đây với hai bàn tay trắng,    mang theo tiền.
Bây giờ thấy  tự bỏ tiền  mua, hơn nữa  tốn gần hết nửa tháng lương,   đều  nỡ.
Nhìn thấy phản ứng của  , Thẩm Nghiên lập tức bật .