Lúc họ đến, ông cụ  vui khi  thấy ba .
Lục Cẩn Dương bây giờ cũng sống cùng nhà Thẩm Nghiên, vì  học, nên họ chăm sóc  bé. Lúc ,  thấy hai đứa trẻ, ông cụ như trẻ  vài tuổi.
"Đến  ? Hai đứa chơi cả một kỳ nghỉ hè,  xong bài tập ?"
"Ông cố, chúng cháu  xong  ạ. Sắp khai giảng , cháu    học, cháu  chơi tiếp." Tuế Tuế đến gần ông cụ, nhỏ giọng .
Khiến ông cụ bật .
"Nhìn cháu xem, cả kỳ nghỉ hè chơi đến mức đen nhẻm thế  ?"
Ông cụ  Tuế Tuế và Lục Cẩn Dương, hai đứa trẻ  đúng là phơi nắng nhiều quá, mặt mũi và  ngợm đều đen   ít, nhưng Lục Cẩn Dương thì  , con trai, đen một chút cũng bình thường, chỉ là Tuế Tuế là con gái, đen như , trông giống con trai quá.
"Ông cố, cháu sẽ nhanh chóng trắng  thôi, ông đừng lo lắng. À đúng , ông cố, ông  uống thuốc đầy đủ  ạ?" Tuế Tuế biến thành bà cụ non, hỏi han sức khỏe của ông cụ.
"Ông khỏe lắm, ông uống thuốc đầy đủ , bài tập của hai đứa  xong ?"
"Vừa  xong ạ, nên mới  thời gian đến thăm ông. Cả kỳ nghỉ hè chơi điên cuồng, mấy đứa trẻ tụ tập với  là   chỗ nào yên ."
"Tốt lắm, để bọn trẻ học cách  ruộng. Sắp khai giảng  đúng ? Có  ông đưa  học ?"
Ông cụ  hỏi.
"Không cần  ạ, ông cố, chúng cháu tự  , ông cứ ở nhà nghỉ ngơi, chúng cháu  nỡ để ông vất vả."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Tuế Tuế vỗ nhẹ  tay ông cụ, già dặn , khiến ông cụ bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-688-chuyen-ve-o-voi-ong-cu-2.html.]
"Được   ,  các cháu tự  học,  ngoan ngoãn đấy nhé. Năm nay Tuế Tuế học lớp mấy ? Lớp 6  đúng ?" Lúc , ông cụ  chút mất trí nhớ.
Tuế Tuế  thấy ông cụ hỏi , hai đứa trẻ liền  đầu  Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên lắc đầu với chúng, chúng   gì nữa, mà lôi kéo ông cụ  chuyện khác.
Thẩm Nghiên đến hỏi dì Lưu về tình hình của ông cụ.
"Tinh thần của ông cụ dạo  cũng khá , chỉ là thường xuyên quên  quên , rõ ràng   , lát   hỏi. Còn , ông cụ quên mất  nhiều chuyện của mấy năm gần đây, cứ nghĩ mấy đứa nhỏ vẫn còn học tiểu học, lo lắng bọn trẻ ăn uống  đủ no ở trường. Chiều nay, ông cụ còn   đến trường đón hai đứa nhỏ tan học."
Dì Lưu là  chăm sóc ông cụ, bà   rõ sự  đổi của ông, tất nhiên cũng  tình trạng của ông cụ ngày càng  .
Cộng thêm việc lúc   nhà  ở bên cạnh, dì Lưu  chút lo lắng.
Thẩm Nghiên cũng quan sát tình trạng của ông cụ,  nảy  ý tưởng.
Tối đó, lúc Lục Tuân tan , Thẩm Nghiên  chuyện  với ,  : "Hay là chúng  chuyển về ở với ông nội nhé, bây giờ ông nội chỉ  mỗi chúng , tuy ngày thường chúng    , con cũng   học, nhưng tối về  thể gặp ông, cũng  thể ở bên ông nhiều hơn."
"Vậy em    bất tiện ?"
"Không , em còn trẻ,  chút bất tiện cũng  thể khắc phục, bây giờ thời gian  việc  dài, thì dậy sớm   là ,  , chủ yếu là vì ông nội."
Nghe thấy Thẩm Nghiên  , Lục Tuân  cảm động.
Anh cũng  tình trạng của ông cụ, bây giờ ông  lớn tuổi, cũng  bệnh, nhưng  còn cách nào khác, mấy năm , ông   chịu đựng  nhiều,  thương  ít, đến khi  tuổi , những vết thương  sẽ hành hạ ông. Không thể đưa ông cụ  ngoài ở, một mặt là vì ở ngoài   ai bầu bạn, mặt khác là vì ở ngoài   dịch vụ y tế của quân đội,  vấn đề gì cũng  thể phát hiện và cứu chữa kịp thời,  gì khó chịu cũng  thể đến bệnh viện của quân đội ngay.
Nếu ở cùng họ, tuy ngày thường cũng  , nhưng vẫn khác biệt.
Hơn nữa, nếu  ốm thì  thuận tiện bằng ở trong quân khu.