Thật  nội dung yêu cầu đều  khác mấy so với    bố trí cho một  cô, mỗi   phát một bản vẽ kiến trúc công cộng cỡ nhỏ,    dựa theo tiêu chuẩn của bản vẽ thi công  vẽ  thành một bản điện tử.
 
Theo lý mà , tất cả   cũng  nhậm chức gần nửa tháng, thực tập sinh cùng khóa gần như đều  vẽ qua bản vẽ thi công tiêu chuẩn loại .
 
Chỉ là một     ỷ  việc  hướng dẫn quá bận,  việc riêng trong giờ   chút kiêng nể gì cả, bây giờ bất chợt  Trần Kỵ sắp xếp công việc, ít nhiều  chút nơm nớp lo sợ.
 
Lúc  Chu Phù vốn  Trần Kỵ đích  hướng dẫn. Anh nghiêm khắc, cô cũng   dạy bảo một .
 
Trước lạ  quen, thêm  đó  khi cô   bản vẽ, Chu Phù còn chọn  hai bản mà lúc  Phương Hân bảo cô thu thập và sắp xếp bản vẽ công trình kiến trúc công cộng loại nhỏ, còn vẽ thêm mấy .
 
Lúc   khi lấy bản vẽ  phát,  bộ trật tự của bản vẽ đều  rõ ràng, liền bắt đầu  nhanh.
 
Liên tiếp vài ngày, một bàn thực tập sinh  còn rảnh rỗi như mấy ngày , ngay cả đầu cũng  ngẩng lên   máy tính, tay thao tác bàn phím chuột  ngừng.
 
Lão Dư   nỗi đau của  khác  một câu: “Nhìn mấy ngày  cho mấy  còn thoải mái, hiện tại nếm  mùi vị bận rộn ? Anh thấy sếp còn  tự   tay.”
 
Trong nhóm thực tập sinh   trai tên Lý Thuận  là  cao nhất, cũng  khuôn mặt  trai nhất, ngửa đầu uống cà phê,    nước mắt trả lời: “Đừng  nữa đừng  nữa, lát nữa chúng em  cho  xem.”
 
Lão Dư chậc một tiếng: “Anh thấy Tiểu Chu  bình tĩnh, nên thuận buồm xuôi gió.”
 
Lý Thuận oan ức : “Cô   quen với việc  sếp giày vò ,   chúng em  thể giống .”
 
Chu Phù: “…?”
 
Từ    dùng kỳ lạ như  chứ!
 
Phương Hân cũng  ,  : “Vậy thì để Chúc Chúc  tiên chỉ cho các em một chút. Đừng trách chị  nhắc nhở các em, sếp sửa bản vẽ khá hung dữ và  nể tình, nếu sai quá nhiều,    thể lập tức xé bản vẽ  đập  trán các em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-100.html.]
 
Lão Dư giơ tay: “ từng  đập!”
 
Phương Hân: “ cũng  xé bản vẽ.”
 
Lý Thuận mở to mắt: “Đm, con gái cũng  xé bản vẽ.”
 
Phương Hân  Trần Kỵ  một câu: “Làm kiến trúc thì phân biệt gì nam  nữ chứ, cái quan niệm  của em quá cổ hủ , rõ ràng từ  tới giờ sếp  vì giới tính mà phân biệt đối xử.”
 
Lão Dư gật đầu: “Thì  là như .”
 
Chu Phù nhớ  mấy bản vẽ vẫn còn nguyên vẹn  của …Có thể ngày cô sửa bản vẽ, đúng lúc vị giáo sư già của Bắc Lâm cũng ở phòng  việc nên Trần Kỵ mới đè nén lửa giận xuống…Dù  lúc đó cô vẽ sai, hiện tại nghĩ  quả thật thấy  thấp kém và đáng giận.
 
Nghĩ đến lúc , cô nhịn   tỉnh táo đáp: “Cái quy tắc   nhất nên xem  nhiều , cầu thang và bậc thang   tính theo quy tắc, đừng trực tiếp dùng ứng dụng tianzheng cad,   liếc mắt một cái là  thể  .”
 
Chỉ là lời  nhẹ nhàng  dường như   mấy  thèm để ý, cô gái  mái tóc dài thẳng màu đen tên Đơn Đình Đình  vội ngẩng đầu lên, : “Ôi chao,  còn kịp , cứ nhanh chóng vẽ thôi, dù  cũng  nhiều lắm, đến lúc đó sẽ sửa. Bây giờ   còn  thời gian xem quy tắc,  vẫn còn ba tầng mặt bằng  bắt đầu vẽ, dù  chúng  cũng là  đầu vẽ, chắc sếp sẽ  để ý những chi tiết nhỏ  .”
 
“ đúng đúng, nộp bản vẽ là quan trọng,  thể nộp lên   .”
 
Ngày hôm  cuối cùng cũng đến ngày Trần Kỵ xem bản vẽ.
 
Mấy thực tập sinh trong phòng  việc bận rộn như ruồi  đầu, ngây ngốc   máy in cả buổi cũng  in  tờ giấy.
 
Trần Kỵ lười biếng cầm ly   rót cà phê,  vặn  qua.
 
Đơn Đình Đình thấy thế, cũng  nghĩ nhiều, liền mở miệng nhờ Trần Kỵ giúp đỡ: “Sếp ơi, cái máy  dùng như thế nào ạ? Có thể dạy bọn em  ?”
 
 mà thậm chí ngay cả bước chân của Trần Kỵ cũng lười dừng , lập tức  thẳng về phía phòng  việc, chẳng thèm để ý mà  một câu: “Loại việc  cũng cần  dạy mấy  ? Đi vệ sinh   cũng cần  dạy ?”