“Không cần , cảm ơn sếp ạ, sếp  thong thả.” Đơn Đình Đình ngượng ngùng rời mắt,  hổ đến nỗi lấy ngón chân đào đất.
 
Lão Dư ở cách đó  xa  trộm, Phương Hân tuy rằng  nhịn  , nhưng vẫn vỗ  : “Đừng  lớn tiếng như , cô gái nhỏ nhà   vẫn cần mặt mũi.”
 
“Vậy  trách sếp, là    cho   mặt mũi, cũng   .” Lão Dư  cúi đầu sửa bản vẽ,  như cũ  , “   chuyện gì, đừng cảm thấy  hổ, sự  hổ  của chúng  ở Phù Trầm đây,  lẽ  ai là  từng trải qua. Sếp chính là cái tính tình đó, đối với ai cũng   kiên nhẫn và lười phản ứng, quen  là ,   đều giống .”
 
Lão Dư: “Đợi lát nữa, đừng nóng vội, đợi  sửa xong bản vẽ  sẽ dạy   dùng.”
 
Trong lúc   đang  chuyện, Chu Phù đang dùng khăn giấy lau vết nước đọng  mu bàn tay, từ hướng toilet  về.
 
Lúc  qua gần máy in, cô thấy một nhóm thực tập sinh cùng khóa  đó, thuận tiện hỏi: “Mọi  bắt đầu in bản vẽ   ?”
 
“Ừ.” Lý Thuận gật đầu, vẫn ngơ ngác bấm mấy cái nút.
 
Chu Phù vội vàng bước nhanh trở  bàn  việc: “Vậy  cũng  nhanh chóng sửa tỉ lệ bản vẽ một chút.”
 
Đơn Đình Đình  ở một bên đợi, cũng   chuyện gì ,  qua: “Không ,  vội, máy in  mấy  chúng  cũng   dùng, lão Dư và chị Phương Hân đều đang bận nộp bản vẽ, chờ hai  bọn họ chỉnh sửa  bản vẽ  mới  thể tới dạy bọn , cô cứ từ từ chỉnh sửa.”
 
Chu Phù  thấy, lúc   một  nữa trở về bên cạnh mấy : “Là máy in xảy  vấn đề ?”
 
Lý Thuận lắc đầu: “Không , đơn thuần là mấy  chúng  quá vô dụng.”
 
Đơn Đình Đình: “Sếp  chúng  giống như những kẻ ngốc.”
 
Chu Phù suýt chút nữa  nhịn  , vội vàng từ trong đám  chui  phía : “Để  dạy   in.”
 
Đơn Đình Đình kinh ngạc: “Cô  ?”
 
Chu Phù gật đầu, thuận miệng trò chuyện: “Có điều  đầu tiên  dùng cũng    hiểu, Trần Kỵ…Tổng giám đốc Trần lúc  ở bên cạnh  im lặng,  dạy    giống như  kẻ ngốc.”
 
“ ,    điều chỉnh cột tường hình trụ và tỉ lệ bản vẽ xong ?” Chu Phù  xong, động tác lưu loát đặt giấy , đầu ngón tay  đặt lên  nút bấm, “Vậy  in luôn nha?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-101.html.]
“Ừ ừ, cô lập tức in luôn .” Lý Thuận vội đáp, “Có điều chỉnh sơ qua một chút .”
 
Ngược  Đơn Đình Đình bắt  trọng tâm: “Cô   đầu tiên cô   dùng, là sếp đích  dạy cô ?”
 
Chu Phù mới    ở đây, cơ bản là   ở đây xảy  chuyện gì, lúc  thấy vẻ mặt   đều mang theo chút kinh ngạc, chần chừ : “Ừm… ?”
 
Đơn Đình Đình mang oán hận trong lòng nhăn mặt, thêm mắm dặm muối mà diễn lên, tức tối : “Sếp  mới  ngang qua,  bảo   chỉ chúng , kết quả là   lập tức bảo  cút!”
 
Chu Phù: “??”
 
Mặc dù   chút thái quá, nhưng nghĩ đến Trần Kỵ, ngược  cảm thấy hợp lý.
 
Lý Thuận  : “Sếp thiên vị thật !”
 
Chu Phù: “…?”
 
Lúc  tất cả   còn đang trong trạng thái vui tươi hớn hở, ai cũng  nghĩ tới hơn hai tiếng , mỗi  từ phòng  việc của Trần Kỵ sửa bản vẽ xong  , ít nhiều  mặt cũng rơi nước mắt.
 
Chu Phù là  cuối cùng sửa bản vẽ, lúc  , các thực tập sinh  cùng một chiếc bàn dài im lặng  thành một dòng.
 
Chỉ riêng cô là mặt  biến sắc  .
 
Lão Dư và Phương Hân bận rộn xong chuyện trong tay, đang ôm hộp khăn giấy, nhọc lòng bận  bận  phát khăn giấy cho  mới.
 
Thấy Chu Phù  , lão Dư ngước mắt , thuận miệng hỏi: “Em nhanh  ?”
 
Chu Phù mỉm môi, cũng  tiện lên tiếng.
 
“Không  ?” Lão Dư kinh ngạc.
 
Chu Phù khẽ gật đầu.
 
Chỉ là lão Dư   lời   , mấy thực tập sinh xôn xao lướt mắt  qua, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Chu Phù, tiếng  oa oa càng mãnh liệt hơn.