Đơn Đình Đình là thực tập sinh nữ duy nhất ngoại trừ Chu Phù, từ  tới giờ trong nhà, cô  là công chúa nhỏ cũng   lớn nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã. Kể từ khi lớn lên,  từng nếm qua đau khổ gì, học tập và cuộc sống thuận buồm xuôi gió,  từng gặp  tình huống  Trần Kỵ  nể nang gì mà phê bình, so với những  con trai vẫn còn chút mặt mũi , cô    hề kiêng nể gì.
 
Giờ phút  thấy Chu Phù bình an vô sự  , hơn nữa trong tay cầm bản vẽ cũng   quá nhiều dấu bút đỏ khoanh tròn  gạch chéo,  tủi  : “Sếp thiên vị  càng rõ ràng hơn!”
 
Lão Dư: “…”
 
“Không  mà   mà, ai mà  từng  chứ,  hơn hai trăm cân cũng  mắng đến  đây.”
 
Phương Hân luống cuống tay chân tiếp tục rút khăn giấy cho  , Đơn Đình Đình   đến kêu lên.
 
Lão Dư thật sự  nhịn  : “Em  em xem, bởi vì em quá dễ  nên mới  dạy bảo. Không giấu gì các em, con  sếp ghét nhất đó là   việc gì cũng động tí là , đối với kiểu nũng nịu ,     kiên nhẫn,  dạy bảo các em mới lạ đấy.”
 
“Các em  Tiểu Chu , em  kiên cường  bao, một giọt lệ cũng  rơi, sếp  thiên vị em  thì thiên vị ai?”
 
Chu Phù: “…?”
 
Không ai nhận , vành tai ẩn  mái tóc mềm mại của Chu Phù đang  ngừng đỏ lên, nóng đến nóng bỏng.
 
Chu Phù  về chỗ  của , lời  vẫn quanh quẩn bên tai cô như cũ.
 
Còn  bốn mươi phút nữa là hết giờ  việc, lúc     mới nộp bản vẽ và  mắng xong, trong tay cũng   việc gì nghiêm túc để .
 
Chu Phù khó lấy điện thoại  trốn việc, đang  tìm Lăng Lộ Vũ tán gẫu, Trần Kỵ liền gửi tin nhắn tới.
 
Cô mở khung chat, liền thấy  hỏi:【   siêu thị một chuyến, buổi trưa cô  ăn món gì? 】.
 
Một giây , Trần Kỵ từ trong phòng  việc  , lười biếng  ngang qua chiếc bàn dài đang , mặt  đổi sắc.
 
Chu Phù nhướng mi ,  cụp mắt   tin nhắn   mới gửi tới trong điện thoại.
 
Điều đó bình thường đến mức như thể những  ở bàn dài    là những    dạy bảo để  .
 
Chu Phù do dự một lát,  nghĩ , gõ chữ :【Không nghĩ , ăn cái gì cũng ,   chọn .】
 
Cô cũng   tư cách gì để chọn, vốn dĩ là cắn  miệng mềm. (*)
 
(*) Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = () Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn  miệng mềm, bắt  ngắn tay. Nghĩa là: ăn của  , thì  năng với   cũng mềm mỏng hơn.
 
Trần Kỵ còn   khỏi phòng  việc, từ góc độ  của cô  qua còn  thể thấy  thoáng dừng bước, tiện tay lấy điện thoại từ trong túi quần , cúi đầu gõ vài chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-102.html.]
 
Vài giây , điện thoại của cô quả nhiên  rung lên,  cần nghĩ cũng  là tin nhắn của  gửi tới.
 
Trần Kỵ:【Đừng  thế với , cô còn  chọn?】
 
Chu Phù: …
 
Cô còn  nghĩ  cách trả lời , tin nhắn của   nhanh  đến.
 
Trần Kỵ:【Thu dọn một chút   ngoài  siêu thị, cô tự chọn .】
 
Chu Phù lướt nhanh  thời gian phía  màn hình, mặt lộ vẻ khó xử:【Còn  tới giờ tan  mà…】
 
Trần Kỵ:【Vậy       ?】
 
Chu Phù:【…Anh là ông chủ.】
 
Trần Kỵ:【Ông chủ   , cô còn  dám trốn ? 】
 
Chu Phù:【…】
 
Trần Kỵ: 【Vậy bây giờ ví tiền của ông chủ để quên  bàn  việc,  thể phiền Tiểu Chu đưa một chút ? Nếu  lát nữa sẽ   trả tiền.】
 
Chu Phù nhịn   nở nụ :【Anh  thể quét mã điện thoại.】
 
Trần Kỵ:【Vậy ngại quá, loại   ông chủ như chúng , thích thanh toán bằng tiền mặt.】
 
Chu Phù: …
 
Được lắm, ông chủ tiếp tục  cho tăng ca,  đó ông chủ thúc giục về nhà ăn cơm, thêm nữa ông chủ yêu cầu đến trễ về sớm, Chu Phù càng ngày càng hoài nghi, rốt cuộc công ty    do  mở  .
 
Chu Phù lặng lẽ ngước mắt  lướt qua một bàn các đồng nghiệp vẫn đang , chột  thu dọn túi xách, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của , rón rén lẻn  phòng  việc của Trần Kỵ.
 
Trên bàn  việc bày đầy bản vẽ, thật đúng là  một cái ví da màu đen đặt ngay ngắn ở giữa mặt bàn.
 
Giống như là cố ý ở  đó, vô cùng nổi bật.
 
Chu Phù tiện tay cầm lên, đang định bỏ  trong túi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên những lời  cố ý  vô tình  nhiều  nhắc tới.
 
Rõ ràng  khuôn mặt trai đểu,  mà    chung thủy, thời đại  còn cất ảnh chụp bạn gái  ví tiền,   còn là ảnh chứng minh thư thời cấp hai của cô gái, phỏng chừng chắc là thanh mai trúc mã.