Anh Luôn Ở Đây - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:52:36
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đuôi mắt Chu Phù cụp xuống, nắm chặt ví tiền, đầu ngón tay trắng bệch.

 

Sau một lúc lâu, cô lấy tinh thần, tiện tay nhét ví tiền trong ba lô của , mặt đổi sắc khỏi phòng việc của Trần Kỵ.

 

Phương Hân thấy thế, thuận miệng hỏi một câu: “Chúc Chúc, buổi trưa sớm ?”

 

Chu Phù chần chừ gật đầu, ít nhiều vẫn chút chột .

 

“Không , em cứ , dù nộp xong bản vẽ cũng việc gì . Thật khi chúng việc ở Phù Trầm, quẹt thẻ, quản lỏng lẻo, chỉ cần thành nhiệm vụ là .” Giống như Phương Hân cô ngượng ngùng nên vội vàng trấn an một câu.

 

Chu Phù gật đầu, lên tiếng chào hỏi ngoài.

 

Lúc đến cửa thang máy, Trần Kỵ đang lười biếng dựa cửa sổ sát đất hành lang hút thuốc, thấy cô , từ xa, liền tiện tay dập tắt nửa điếu thuốc còn trong hộp tàn thuốc thùng rác.

 

“Lâu như ?” Anh nhướng mắt, ấn nút thang máy, “Không còn tưởng rằng đến giờ tan thì cô mới chịu đấy.”

 

ở đây chờ .” Cô cho rằng tới siêu thị, lúc mới lấy ví tiền của , cô do dự nên xem ảnh chụp bên trong , lúc phục hồi tinh thần , thời gian trôi qua lâu, suy nghĩ một chút, cô tùy tiện tìm cái cớ, “Ví tiền của khó tìm, nên tìm một lát.”

 

“Cái gì.” Người đàn ông từ cao xuống, đầu cụp mắt cô, “ đặt ở chính giữa mặt bàn, cửa là thể thấy mà.”

 

Tim Chu Phù đập một cái, nhanh nghĩ tới cái gì đúng, ngước mắt chớp mắt mấy cái: “Không ví tiền để quên ở phòng việc ?”

 

Trần Kỵ: “…”

 

Trần Kỵ dẫn cô đến một siêu thị cách đó xa, nơi đó cách nhà hai ở cũng gần, mua xong thậm chí còn thể trực tiếp từ thang máy chuyên dụng của chủ sở hữu bên trong khu chung cư.

 

Đó là đồ bán bên trong tuyệt đại đa đều đắt hơn so với cửa hàng nhỏ bình thường bên ngoài ít.

 

Đã lâu Chu Phù siêu thị, nhớ siêu thị, thể ngược dòng đến lúc còn ở Kim Đường.

 

Với .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-103.html.]

Từ mùa đông năm đó, khi trở về Bắc Lâm, cô bao giờ sống những ngày nhàn nhã và tự do như nữa.

 

Trần Kỵ tiện tay kéo một chiếc xe đẩy hàng tới, Chu Phù im lặng theo bên cạnh .

 

Toàn bộ quá trình một lời mà ngừng lấy đồ từ giá đặt trong xe, mà cô chỉ tùy ý liếc mắt giá cả nhãn, liền sợ tới mức nhanh chóng rời mắt.

 

Thật lâu , Trần Kỵ cụp mắt hỏi: “Không thứ ?”

 

Anh còn nhớ rõ lúc lúc cô siêu thị ở Kim Đường, mua đồ ăn vặt mắt cũng chớp một cái, mỗi hàng kệ hàng đều sẽ bỏ qua, tùy tiện dạo vài phút, trong xe mua sắm thể chất thành một ngọn núi nhỏ.

 

Chu Phù lắc đầu: “Không .”

 

Nơi cho là khu vực giàu nhất Bắc Lâm, thể sống ở gần đây cũng gần như giàu thì cao quý, cho nên đồ ở đây đắt đến líu lưỡi, cơ bản là thể tiêu phí nổi.

 

Thật sự mua cái gì, mua mạng thể rẻ hơn phân nửa, nhưng chỉ là chờ thêm vài ngày mà thôi.

 

Mấy năm nay cô sớm thói quen tính toán cẩn thận, cũng sớm còn thói quen tiêu tiền như nước như .

 

Trần Kỵ mím môi mỏng thành một đường, thêm gì, chỉ đưa đến khu rau quả tươi sống , nhanh chậm bắt đầu bốc đồ, chọn hỏi cô: “Buổi trưa ăn cá ?”

 

Chu Phù ngước mắt : “ ăn gì cũng .”

 

Nhân viên bán hàng sạp thấy thế, vội vàng mở miệng hỏi Chu Phù: “Cô gái nhỏ, loại cá nào, vớt lên xử lý cho cô một chút, cô xem cá của chúng đều là loại tươi nhất, tất cả đều sống, tinh thần.”

 

Chu Phù dường như thuận theo lời của , lướt nhanh qua chậu thủy tinh, đó ngơ ngác ngước mắt về phía Trần Kỵ: “ phân biệt …”

 

Người đàn ông lười biếng nhếch môi.

 

Nhân viên bán hàng , lúc giới thiệu cho cô: “Hai loại cũng tệ, nhiều thích ăn, hấp, kho tàu luộc đều , mỗi ngày bán một trăm tám mươi con.”

 

Đối phương xong, liền chuẩn bắt tay vớt cho cô.

 

Chỉ là còn kịp bắt đầu , Trần Kỵ liền hất cằm, chỉ bên trong chậu , thản nhiên mở miệng: “Không cần hai loại , quá nhiều xương cô ăn , con bên cạnh .”

Loading...