Trần Kỵ  nhanh  chậm  mới dứt lời thì suy nghĩ của Chu Phù bất chợt  kéo về Kim Đường tám năm .
 
Cô nhớ lúc đó còn mấy mấy ngày nữa là đến giao thừa, con trai nhà hàng xóm bên cạnh thường xuyên   ở bên ngoài từ tỉnh thành trở về ăn tết, bởi Kim Đường ba mặt giáp biển nên cá biển  nhiều, ngược  cá nước ngọt  ít khi thấy,  đó liền mang theo thùng cá trích tươi mới trở về, còn nhân tiện tặng cho bà Tô Tú Thanh hai con.
 
Buổi trưa ngày hôm đó, bà nội liền nấu hai con cá.
 
Sức khỏe Chu Phù vốn  , canh   bổ, Trần Kỵ múc cho cô một bát đầy,  cô ngoan ngoãn ăn hết.
 
Chỉ là giao thừa sắp tới, thời gian đó Chu Phù đang đẩy nhanh tốc độ  việc cho chiếc áo len  của ,   ngày giao thừa đúng giờ sinh nhật Trần Kỵ tặng , vì thế mà lúc ăn cơm cũng  tập trung, chỉ  nhanh chóng ăn xong  tiếp tục     mớ len lộn xộn .
 
Không ngờ cá trích  nhiều xương nhỏ, cô mới vội vàng ăn vài miếng   xương cá mắc  cổ họng.
 
Chờ đến khi Trần Kỵ ngẩng đầu lên, Chu Phù     lời.
 
Cô cứ ngẩng đầu như , căng thẳng bất lực  , nước mắt to như hạt đậu cũng  cần chuẩn , lách tách rơi xuống.
 
Cảnh đó thật sự  Trần Kỵ hoảng sợ, sắc mặt  xanh mét,  dậy  đưa cô  bệnh viện.
 
Chỉ là Kim Đường là địa phương nhỏ, chỉ  mấy phòng khám đều đóng cửa sớm  giao thừa.
 
Cô gái nhỏ  thiếu niên cõng ở phía , kìm nén đến mức đỏ bừng cả mặt, nước mắt ướt nửa bên vai .
 
Cuối cùng  còn cách nào khác nữa,  tình huống cấp bách ,  thiếu niên cau mày, mặt lạnh vô tình rót cho cô gần nửa bát dấm chua.
 
Vừa  cách  thật sự  hiệu quả, xương cá nhanh chóng  ngâm mềm, đau đớn trong cổ họng cũng theo đó biến mất.
 
Chỉ là rốt cuộc vẫn  chút  thương, mấy ngày liền cô cũng  dám tùy tiện mở miệng  chuyện.
 
  nhịn     nhiều, vì thế mỗi ngày cầm vở quấn quanh Trần Kỵ,  hết trang  đến trang khác, còn   cũng dùng giấy  để đáp  cô.
 
Trần Kỵ  từng thấy cô gái nào dày vò  khác như ,   quấn đến hết cách, căng da đầu , trả lời cô một câu  giấy: “Mẹ nó ông đây  thể  chuyện nhé.”
 
Chu Phù  quan tâm, ép buộc  “ ngang hàng” với .
 
Sau đó khiến  thật sự bất đắc dĩ, chỉ thấy   ở  giấy: “Cô xem đời  ông đây còn cho cô ăn cá  xương nữa .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-104.html.]
Chu Phù suy nghĩ, chớp mắt mấy cái với ,  đó dùng bút tiếp tục : “Anh  thể quản  cả đời ?”
 
Trần Kỵ  hề nghĩ ngợi, cầm bút : “Cô xem   thể  .”
 
Lúc  giữa hai   ai chủ động nhắc tới,  giao thừa, cô sẽ về Bắc Lâm.
 
Suy nghĩ trở  quầy hàng tươi sống  mắt.
 
Nhân viên bán hàng  , gật đầu , động tác lưu loát vớt hai con cá  kích thước tương đương  ,  cúi đầu xử lý đơn giản con cá cho bọn họ,  thuận miệng cảm thán với Chu Phù: “Cô gái nhỏ , bạn trai của cô thật là cẩn thận.”
 
Chu Phù lúc  ngẩn , lúc phục hồi tinh thần , vội nghiêng đầu liếc  Trần Kỵ, thấy  cả buổi   gì, tim cô đập thình thịch, há to miệng, đang định giải thích: “Không , cái đó ông chủ hiểu lầm  ——”
 
Cơ bản là Trần Kỵ  cho cô cơ hội  hết lời,  đàn ông một giây  còn im lặng  lên tiếng bỗng nhiên cụp mắt liếc cô, lạnh nhạt hỏi: “  cẩn thận ?”
 
Chu Phù: “?”
 
Đó là vấn đề ?
 
Trần Kỵ rời mắt, đưa tay nhận lấy hai con cá từ nhân viên bán hàng đưa tới, bỏ  trong xe, giọng điệu  chút để ý : “Chu Phù, cô  chút lương tâm .”
 
Chu Phù: “…”
 
Cô thậm chí cảm thấy lời  cũng sắp biến thành câu cửa miệng của  .
 
 nghĩ đến những chuyện lúc  cô  với , trong mắt , cô quả thật   lương tâm.
 
Mua cá xong, Trần Kỵ  thuận đường mua chút thịt, trứng và rau quả tươi.
 
Trên phương diện ăn uống,  lẽ  xem xét  kĩ lưỡng, nguyên liệu nấu ăn luôn  kết hợp  cân bằng, nên mỗi ngày cô đều ăn đồ ăn đảm bảo dinh dưỡng.
 
Chu Phù vốn cho rằng những thứ   tương đối nhiều , chỉ là Trần Kỵ dường như vẫn   ý  .
 
Người đàn ông đẩy xe,  nhanh  chậm  về phía khu đồ ăn vặt.
 
Chu Phù chỉ  thể  theo bên cạnh .
 
Trên kệ hàng  sắp xếp ngăn nắp, nhiều đồ ăn vặt đa dạng đủ loại, đổi  là  đây, Chu Phù  đẩy hai xe  ngoài thì cũng  tiện    tới.