Chỉ là hôm nay, ngay cả  qua  mặt cô cũng  .
 
Dù  thì cô cũng  mua nổi  càng ăn  ,  cũng uổng phí, nhiều năm như   ăn qua,   cũng sống   , nên thôi bỏ .
 
 thái độ khác thường còn  Trần Kỵ.
 
Trước  hai  cùng  siêu thị, đều là Chu Phù  ngừng lấy,  lười biếng ở một bên  cô lấy, dường như   hứng thú.
 
Mà giờ phút , Chu Phù   lấy đồ  suốt chặng đường,  mới  dạo xong một loạt kệ hàng, xe đẩy hàng  tương đối đầy .
 
Hoàn  giống dáng vẻ của cô năm đó.
 
Chu Phù  cả xe  đồ ăn vặt theo bản năng.
 
Đa  là đồ ngọt mà lúc   ghét nhất.
 
Do dự cả buổi, cô nhịn  , kéo góc áo Trần Kỵ hỏi: “Không  … thích ăn đồ ngọt ?”
 
Động tác cầm đồ ăn vặt của Trần Kỵ  hề dừng , mí mắt cũng lười nhấc lên: “Sau  thích ,   ?”
 
Chu Phù   mím môi gật đầu,  lên tiếng nữa.
 
Lúc  cô từng  qua một câu,  một   ở bên  lâu, thói quen sinh hoạt và ăn uống đều  xu hướng đồng hoá, dần dần phù hợp.
 
Đuôi mắt Chu Phù lúc  rũ xuống, cũng   là cô gái nhỏ nào cũng thích đồ ngọt như .
 
Thật đúng là  cho  … hâm mộ.
 
Không còn nhiều thứ để mua nữa, Trần Kỵ đẩy xe  tới quầy thu ngân, động tác liên tục lấy điện thoại  quét mã trả tiền.
 
Chu Phù  theo phía , bình tĩnh liếc , luôn cảm thấy  gì đó  đúng lắm.
 
Một lát  cô mới nhớ , ví tiền  bảo  mang từ trong phòng  việc  cho  còn đang yên lặng  trong túi xách của .
 
Về đến nhà, hai  một  một   giày.
 
Trần Kỵ tiện tay đưa hai túi đồ ăn vặt cho Chu Phù: “Tự tìm chỗ đặt lên , đừng để  Cô Lỗ gặm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-105.html.]
 
“Hả?”
 
Chu Phù cúi đầu  đồ trong túi, đây   đều là đồ ăn vặt mà  mua ?
 
Chỉ là  đợi cô nhiều lời, Trần Kỵ  mang theo một túi nguyên liệu nấu ăn còn ,   nhà bếp như thường lệ,  khi  cửa chỉ thuận miệng dặn dò cô một câu: “Bây giờ   ăn, lát nữa  ăn cơm, ăn đồ ăn vặt thì sẽ  ăn ngon nữa.”
 
Suy nghĩ của Chu Phù lúc  bắt đầu hỗn loạn,  yên lòng mà tùy ý đặt một đống đồ ăn vặt  ngăn tủ nhỏ  bàn , cũng    phục hồi tinh thần .
 
Sau đó cô sững sờ  xuống ghế sô pha, suy nghĩ một chút,  chạy về phòng ngủ, cắm đầu xuống giường, quấn cả    trong chăn.
 
Điện thoại trong túi đúng lúc rung lên vài , Chu Phù thò đầu nhỏ bù xù từ trong chăn , lấy điện thoại  xem, là tin nhắn của Lăng Lộ Vũ.
 
【Thân Thành Dương  thứ sáu tuần    sẽ về nước, cuối tuần   tăng ca chứ? Hay là đến lúc đó chúng tớ cùng đến chỗ  tụ tập nha? Dù  tớ với   còn  đến chỗ  nữa.】
 
Đầu Chu Phù lúc   loạn,  chằm chằm  một chuỗi chữ nhiều , mới miễn cưỡng thấy rõ đối phương đang  cái gì.
 
Đang   ,  định gõ chữ, cô đột nhiên nhớ  mấy ngày  dường như quên  với Lăng Lộ Vũ là   sớm dọn  khỏi chỗ nhà thuê đó, trời xui đất khiến  ở trong nhà Trần Kỵ.
 
Cô  hiểu lý do tại  cảm thấy chột , nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng gõ chữ:【Tớ hiện tại  ở đó nữa…】
 
Lăng Lộ Vũ còn ở ngoài tình huống: 【Có ý gì thế? Vậy  ở  trường ? Trường học   xa hơn ?】
 
Chu Phù   nên  như thế nào, dứt khoát trả lời thẳng thừng:【Tớ…hiện tại đang ở nhà Trần Kỵ…】
 
Bên  Lăng Lộ Vũ yên tĩnh hồi lâu,   đó bỗng nhiên spam một loạt biểu cảm, giao diện trò chuyện trong nháy mắt  dấu chấm hỏi quét đầy:【Hai  các  rốt cuộc là tình huống gì?】
 
Chu Phù:【Thì…cũng   gì , tớ   chỗ ở,  đó    lòng  nên tạm thời cưu mang tớ .】
 
Đối với lý thuyết vớ vấn về ký túc xá nhân viên của , cô vốn nửa tin nửa ngờ,  đó trong lúc lơ đãng hỏi qua thực tập sinh là Đơn Đình Đình và Lý Thuận, cơ bản là hai     việc như .
 
Lăng Lộ Vũ rốt cuộc  từng yêu đương,  ngờ Chu Phù nghĩ đơn giản như :【Xuất phát từ lòng ? Đàn ông  thể  lòng  gì chứ? Cậu  chắc là   xuất phát từ háo sắc ?】
 
Chu Phù:【…】
 
Chu Phù:【Chắc chắn …Về phương diện  tớ cũng khá chắc chắn,     ý như  với tớ.】
 
Dù  thì trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, hai  đêm hôm khuya khoắt   sô pha xem phim,  phim chiếu đủ loại hình ảnh hạn chế, mà  ngay cả một chút phản ứng cũng  , mặt  chút  đổi  dậy  toilet trong thời gian tương đối lâu, lúc trở về thậm chí còn mang theo cho cô một cái chăn lông,  chút thương xót mà lập tức ném lên đầu cô.