Khóe môi thiếu niên mím chặt , giọng  khàn khàn và cực kỳ lạnh lẽo, liếc mắt  một câu: “Không  chỉ là đại học Bắc Lâm thôi ? Giống như  ai thi đậu .”
 
Rồi  đó tùy ý  lướt qua khu biệt thự phía  cô, ngữ vẫn khí như cũ  mang theo chút ấm áp nào, nhưng   thêm vài phần hứng thú  rõ: “Cuộc sống như   khó khăn ?”
 
Nước mắt Chu Phù  khống chế  mà rơi xuống màn hình điện thoại: 【Có lẽ ,  ghét tớ.】
 
Cho nên    luôn thích , Chu Phù, cô  chút lương tâm .
 
Cô một chữ cũng   cách nào phản bác .
 
Dù  năm đó những lời cô  với , việc cô  với , quả thật   lương tâm.
 
Nếu   vì  cô,  nhất định sẽ  quan tâm cô nữa.
 
Nếu     trời xui đất khiến  phần mềm tuyển dụng, cô nhận  lời mời phỏng vấn từ nhân viên Phù Trầm, cơ bản là Chu Phù ngay cả nghĩ cũng  dám nghĩ rằng, sẽ  một ngày,   thể  cơ hội tới gần   nữa.
 
Thật  ngay từ đầu   nên, nhưng cô thật sự  nhịn .
 
Khi đó cô lừa gạt chính , hãy coi như một giấc mơ ngắn ngủi .
 
 mà nào nghĩ , lòng  tham lam như .
 
Một giấc mơ  đủ, còn  mơ dài hơn, lâu hơn, viên mãn hơn.
 
Cô liếc  tin nhắn uy h.i.ế.p của chú thím, hít sâu một .
 
 mà dựa  cái gì,   như Trần Kỵ, dựa  cái gì còn    tình cảnh như cô liên lụy  nữa chứ.
 
Chờ đến khi Chu Phù phục hồi tinh thần , tiếng gõ cửa của Trần Kỵ  vang lên trong chốc lát.
 
Chu Phù vội vàng từ  giường  dậy, mang dép lê chạy đến cạnh cửa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-108.html.]
Trần Kỵ lười biếng tựa  khung cửa bên ngoài phòng ngủ, mơ hồ  thể  thấy tiếng bước chân lịch bịch bên trong. Xa cách tám năm, âm thanh quen thuộc đến  thể quen thuộc hơn,  đôi khi thậm chí ở trong mơ cũng  thể mơ thấy,  đàn ông nhất thời  chút ngây .
 
Đợi Chu Phù mở cửa, chỉ thấy   chút để ý mà nhấc mí mắt lên, khóe môi  nhếch lên châm chọc cô: “Công chúa như cô ăn một bữa cơm còn khiến  khác gọi bao lâu đây?”
 
Lúc  Chu Phù còn  bình tĩnh , cảm xúc  chút giảm xuống.
 
Đổi  lúc ,  chừng sẽ trả lời  một câu “Gọi công chúa  ăn cơm bình thường đều là thái giám thôi”, chỉ là lúc  cô   tâm tư, liền há miệng,  tiếng xin : “   thấy…”
 
Trần Kỵ    nhất là cô  với  hai câu cảm ơn và xin , lông mày  nhíu , ánh mắt  Chu Phù còn  rời. Sau một lúc lâu,  nhận  tâm tình của cô dường như  chút  thích hợp.
 
Hình như  .
 
Suy nghĩ một chút,  vẫn như cũ duy trì giọng điệu cà lơ phất phơ: “Làm ? Khó chịu cái gì? Không  chỉ là  cho cô ăn vặt  bữa cơm thôi , sẽ   tức giận đến mức trốn về phòng  chứ?”
 
Chu Phù mím môi, lông mi khẽ rũ xuống.
 
“Không cho cô ăn  bữa cơm, nhưng    cho cô ăn  bữa cơm ,   yếu ớt như  chứ?” Trần Kỵ từ  cao  xuống, đưa tay véo má cô theo bản năng. Động tác   đây  thường  với cô, chỉ là  khi gặp   nữa, hai  đều trưởng thành  ít,  cũng  động tay động chân với cô trong chốc lát,   chỉ là quán tính,  khống chế ,  mới véo xong, cả hai cũng  tự giác mà ngây  .
 
Người đàn ông   tự nhiên hắng giọng, tiếp tục nghiêm túc : “Đều là của cô,  ai cướp với cô, sợ cô ăn vặt thì sẽ  ăn  cơm trưa nữa nên mới  cho cô ăn ,  đến mức  lén lút  chứ?”
 
Thật    rõ   vì nguyên nhân .
 
Cũng   tại , bởi vì vài câu   quan trọng của , tâm tình Chu Phù  hơn  nhiều, cô khẽ cong môi , giúp  ngụy biện: “  .”
 
Trần Kỵ nhướng mày: “Lừa ai ,  từng thấy ai yếu ớt còn khó chăm sóc hơn cô.”
 
Lúc  Chu Phù  trở về trạng thái, suy nghĩ một chút, ấu trĩ phản bác  : “Nào , Đơn Đình Đình yếu ớt hơn , buổi sáng lúc  sửa bản vẽ, cô  , còn  thì .”
 
Cô bất chợt  một câu như , Trần Kỵ trong chốc lát cũng  nhớ tới Đơn Đình Đình là nhân vật nào,  nhíu mày: “Đơn Đình Đình, là ai?”
 
Chu Phù: “…Buổi sáng   xé bản vẽ của cô .”
 
Trần Kỵ nhớ  một chút, dường như mới nhớ , ồ một tiếng, thản nhiên : “Nếu  dùng cách phê bình cô  để phê bình cô,  xem cô   .”