Lý Thuận là một  dễ  hổ,  đàn  vạch trần như ,  hổ vò đầu, ánh mắt  về phía Chu Phù trở nên né tránh, nhưng cũng   lên tiếng phủ nhận.
 
Chu Phù khách khí từ chối khéo léo mấy ngày, lúc  mới hiểu  tâm tư Lý Thuận, cô khẽ cau mày, lặng lẽ đẩy đồ ăn vặt và đồ uống  trở   bàn    nữa.
 
Điện thoại  bàn rung lên, cô liếc  màn hình hiển thị,  là  điện thoại  quen .
 
Hai ngày , cô  cho  bộ  điện thoại của chú thím và  họ Chu Gia Thịnh  sổ đen, nhưng  chịu nổi đối phương dây dưa  ngớt, đổi  liên tục gọi  điện thoại của cô.
 
Cho nên mấy ngày nay, chỉ cần  thấy  điện thoại lạ, cô đều  .
 
Chỉ là nhiều , cho dù tính tình  hơn nữa cũng  thể nhịn .
 
Chu Phù hít sâu một , nghiêm mặt  điện thoại,  đợi đầu  mở miệng, cô liền dứt khoát : “Các  đừng gọi điện thoại tới nữa,  sớm   ,  sẽ  .”
 
Nói xong, cũng  quan tâm đối phương còn   gì nữa, cô lập tức cúp điện thoại.
 
Mấy phút , Phương Hân thấy vẻ mặt cô thoáng khôi phục như cũ,  khẽ: “Sao ? Người nhà thúc giục xem mắt ?”
 
Lúc  khi Phương Hân còn  lập gia đình, cũng từng  thúc giục  ít, cho nên đối với phản ứng lúc Chu Phù  điện thoại còn  quen thuộc, thoáng cái liền đoán  ngay.
 
Chu Phù cụp mắt, tuy rằng tình huống của cô  chút  tầm thường, nhưng đúng là chuyện như , cũng  phủ nhận.
 
Phương Hân lắc đầu: “Cũng   việc   cái gì mà thúc giục,  lớn thích thúc giục lắm, lúc  chị cũng  thúc giục đến phiền  chịu , nhà cũng   về.”
 
Chu Phu cong môi,  rõ tình huống của đối phương khác với , nhưng vẫn đè nén cảm xúc, thản nhiên  đáp .
 
Phương Hân   , giống như lo lắng tâm tình cô  ,  khuấy động bầu  khí sôi nổi, hất cằm ý bảo Lý Thuận cách đó  xa: “Không bằng  thằng nhóc Lý Thuận của chúng  , em xem   đối xử với em thật , ngày ngày đều đưa đồ ăn cho em, điều kiện cũng  tệ, ngoại hình cao lớn  còn thanh tú, trong nhà còn mở chuỗi nhà hàng ăn uống, con ông cháu cha thì  chứ, nếu  thể thành đôi, ba  em phỏng chừng sẽ  vội thúc giục em  xem mắt nữa .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-110.html.]
Chu Phù thản nhiên giật giật khóe môi   lên tiếng, ngược  Lý Thuận bên cạnh vô cùng căng thẳng, thấy Phương Hân  giúp  như , dứt khoát cũng  cần mặt mũi nữa, run rẩy móc từ trong túi quần  hai tấm vé xem phim, đẩy tới bàn Chu Phù, lắp bắp : “Chúc Chúc,  cái , buổi tối  khi tan  cô  rảnh ? Bây giờ   vặn  hai tấm vé xem phim, là bộ phim lúc  cô  với Đơn Đình Đình   xem,  là tối nay chúng  cùng  nhé?”
 
Chu Phù  , khẽ nhíu mày.
 
Con  Lý Thuận  tệ, tính tình và tính cách đều ,  hào phóng  nhiệt tình, bình thường đối đãi với đồng nghiệp  , đối với cô cũng  chú ý.
 
 cơ bản là cô đối với     nghĩ đến phương diện , nhất thời   nên từ chối như nào.
 
Đang bối rối suy nghĩ từ ngữ để ,  bàn Lý Thuận bỗng nhiên  thêm một xấp giấy axit sunfuric.
 
Ngay  đó phía   đỉnh đầu, bỗng nhiên truyền đến giọng  quen thuộc của Trần Kỵ, trầm khàn và mang theo sự cuốn hút,  vô cùng lười biếng.
 
Tim Chu Phù bất giác đập.
 
Chợt    với Lý Thuận: “Ngại quá, tối nay  tăng ca , giáo sư Tưởng chỉ định  vẽ bản thi công cho ông , lúc     từng đề cập  giáo sư Tưởng dẫn dắt  ? Đây là một cơ hội .”
 
Lý Thuận ngước mắt  Trần Kỵ, vẻ mặt    nước mắt cầm hai tấm vé xem phim nhẹ nhàng trong tay, sững sờ chớp mắt mấy cái.
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy hai má, tư thế lười biếng,  nhân tính mà thờ ơ : “Đương nhiên, nếu   hẹn hò,   tăng ca, cũng  thôi,   để cơ hội  cho  khác.”
 
Trần Kỵ  xong, giả vờ  lấy  xấp giấy axit sunfuric  đặt lên bàn Lý Thuận, chậc một tiếng, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: “Nhìn   ,  ép buộc, nguyên tắc tự nguyện,  điều…giáo sư Tưởng hình như vốn  ấn tượng khá  với …”
 
Lý Thuận: “…”
 
Anh  do dự vài giây, cuối cùng vẫn đưa tay cầm xấp giấy axit sunfuric sắp rút về  bàn : “Sếp yên tâm,  sẽ   giáo sư Tưởng thất vọng .”
 
Lý Thuận  sang xin  Chu Phù: “Ngại quá Chúc Chúc,  cũng  ngờ đột nhiên sẽ  tăng ca, như  , hai vé  đều tặng cô, cô tìm một  bạn cùng  xem , thế nào?”
 
Chu Phù cũng   nhận  đồ của  khác, đang  mở miệng từ chối thì giọng  lười biếng của Trần Kỵ ở phía   vang lên  nữa: “Không bằng bán cho  một vé ? Vừa lúc  cũng  xem mà  mua ,  bán cho  , còn  thể trả  vốn,  lãng phí .”