Cô gái nhỏ  những lời đó thì gục đầu xuống,  lặng lẽ   chuyện nữa.
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ đưa qua  trong cằm, sắc mặt cũng theo đó mà  đổi, thanh âm thậm chí còn mang theo một chút dỗ dành: “Chỉ là trò chơi thôi mà, cô   ? Sao cô  dễ  như ? Cuối cùng cũng   việc gì mà   ?    cả.”
 
Chu Phù hít sâu một , chỉ cảm thấy cả  đều  chút lảo đảo, một lúc lâu  mới  dậy khỏi ghế sô pha: “  mệt nên  ngủ .”
 
Trần Kỵ bình tĩnh  cô, ánh mắt luôn dính   cô, thấy cô từ từ  ngang qua .
 
Sau đó như là  chiếc dép vướng  ghế sô pha, cả  cô ngã   Trần Kỵ.
 
Sống lưng Trần Kỵ ngay lập tức cứng đờ, hai tay theo bản năng ôm lấy vòng eo bé nhỏ mảnh khảnh của cô, phòng ngừa cô ngã xuống đất  nữa.
 
Thật lâu , Chu Phù   ý định  dậy.
 
Trong bóng tối,  đàn ông liế.m li.ếm môi , trầm giọng : “Chu Phù?”
 
“Cô cũng khá đấy, chiếm hời cũng  giới hạn thôi.”
 
Cô gái nhỏ vẫn  lên tiếng.
 
Trần Kỵ tiếp tục: “Còn  chịu  dậy nữa thì    với cô nhé, đây là chính cô chủ động nhào tới, nếu  thực sự   chuyện gì đó thì  sẽ  chịu trách nhiệm  đấy.”
 
“Đương nhiên cũng   nghĩa là phủi bỏ trách nhiệm.” Anh  thêm, “Mấu chốt là nếu cô   dậy nữa thì chính là do cô chủ động, cho nên bất cứ điều gì   đều hợp pháp.”
 
Một giây , cánh tay yếu ớt của cô gái nhỏ vô thức vòng qua eo .
 
Đôi lông mày  cau  của Trần Kỵ đột nhiên giãn , hai bàn tay to đang để ở hai bên sườn ôm chặt cô  lòng.
 
Tuy nhiên, trong lúc lơ đãng  vô tình chạm  giữa trán cô, đôi lông mày  mới giãn  của  đàn ông  nhăn .
 
Khi  bế cô từ ghế sô pha trở về phòng đặt lên giường, thì cô  ngất  vì sốt.
 
Trước đây Trần Kỵ  chăm sóc cô nên    kinh nghiệm đối phó với những chuyện , trong tám năm, cho dù  là  duy nhất trong nhà,  vẫn thường xuyên dự trữ và thỉnh thoảng đổi mới những loại thuốc mà cô cần.
 
Sau khi để cô yên vị  giường,  vội vàng mang nước ấm và thuốc hạ sốt đến cho cô uống.
 
Cả một đêm, Trần Kỵ  rời khỏi giường của cô.
 
Thỉnh thoảng  dùng khăn  lạnh lau mặt và cổ cho cô, cho đến lúc trời sáng thấy cơn sốt của cô gần như hạ xuống,  mới nhíu mày dựa  mép giường nhắm mắt  chợp mắt một lúc.
 
Khoảng chín giờ sáng, Trần Kỵ  dậy  phòng bếp  nấu cháo nghêu cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-117.html.]
 
Trong  thời gian  Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới: “A Kỵ, cái tên họ Chu mà   em tra, em  tra  ,  thứ   gửi đến hộp thư của .”
 
Trần Kỵ hờ hững đáp: “Được,   nữa.”
 
Lục Minh Bạc: “Có chuyện gì  ạ, em  vội nên hai ba câu thì  thể  hết .”
 
Trần Kỵ: “Chu Phù phát sốt,   nấu cháo đây, nấu xong thì lát còn   chăm sóc cô .”
 
Lục Minh Bạc giọng dẻo dẹo : “Ôi,  Kỵ, nếu em là nữ, em cũng  lấy ~”
 
Trần Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Cút.”
 
Sau khi cúp điện thoại,  hâm nóng cháo  nấu trong hộp giữ nhiệt,    bên giường bệnh của Chu Phù.
 
Cuối cùng khi tỉnh dậy, lọt  trong tầm mắt của cô chính là khuôn mặt đang ngủ  chút tiều tụy của Trần Kỵ.
 
Anh nhất định   cô hành cả đêm  chợp mắt , lúc  vài cọng râu ngắn hiếm thấy  mọc   cằm ,  mất  vẻ nghiêm nghị nhàn nhã thường ngày, thoạt   mệt mỏi.
 
Hốc mắt Chu Phù nhịn   đỏ hồng, lặng lẽ đưa tay  khỏi ổ chăn, cẩn thận nắm lấy bàn tay đang đặt  gối của .
 
Một lúc , cô mới thả lỏng tay của .
 
Cố gắng kìm nén nước mắt, cô lấy điện thoại từ  gối , gửi cho Chu Gia Thịnh một tin nhắn:【   thể  xem mắt,  sắp xếp chút thời gian . 】
 
Chỉ cần cô  thể rời  càng sớm càng  thì    cô liên lụy mà mệt mỏi đến như .
 
Chu Gia Thịnh bên  hồi âm  nhanh, nên buổi xem mắt  ấn định  lúc 12:30 trưa thứ hai tuần .
 
Đối phương cũng đang  việc trong một tòa nhà văn phòng gần Phù Trầm, địa điểm và thời gian    thể gặp .
 
Suốt cả buổi sáng thứ hai, Chu Phù đều thất thần còn mắc nhiều  sơ đẳng khi vẽ, Trần Kỵ  nhẫn nhịn dữ lắm mới  xé bức vẽ của cô.
 
Trước khi tan , Trần Kỵ như thường lệ gửi một tin nhắn WeChat:【 Ra ngoài,  siêu thị. 】
 
Chu Phù nắm chặt điện thoại, bối rối hồi lâu mới trả lời:【 Buổi trưa  bạn mời  ăn cơm nên sẽ  về nhà ăn cơm. 】
 
Giọng điệu của Trần Kỵ  chút chua chát:【 Chẳng lẽ là ông  khác cha khác  của cô? 】
 
Chu Phù: …
 
Chu Phù sợ rằng nếu cô  thêm vài câu với , cô thực sự  thể c.h.ế.t tâm với , vì  cô ngay lập tức tắt điện thoại.