Sau khi tan , cô hờ hững bước nhà hàng mà Chu Gia Thịnh mời cô đó.
Là một nhà hàng kiểu Pháp.
Cách trang trí hào nhoáng khiến cô mở mang đầu óc về sự xa hoa, cô giống như nhà quê mới lên tỉnh lẻ.
Khắp nơi đều mang phong cách của nhà giàu mới nổi.
Người phục vụ dựa theo bàn mà dẫn Chu Phù đến vị trí tương ứng.
Một lúc , một đàn ông trung niên bụng phệ đối diện với cô.
Ông ước chừng ngoài 40, trông như là béo gấp đôi lão Dư 200 cân, cổ gần như thể thấy, cổ đeo một chiếc vòng cổ vàng óng.
Đây là “ đáng tin cậy” trong miệng chú thím và Chu Gia Thịnh.
nó trong dự đoán của cô.
Bọn họ chẳng qua là trúng gia cảnh của đối phương, cho rằng chỉ cần bán cô là thể đổi một ít vật giá trị.
Ít nhất là tên phế vật Chu Gia Thịnh cần lo về công việc của .
Chu Phù cố gắng chống cảm giác buồn nôn ngừng trong dày, đầu ngón tay gần như cắm sâu da thịt mềm mại trong lòng bàn tay.
“Nghe chú thím cô năm nay 24?” Đối phương xuống gợi chuyện, ánh mắt ngừng đánh giá mặt Chu Phúc, âm thầm mừng rỡ như nhặt tiền, “ thấy tướng mạo của cô giống 24 tuổi? Nói 18 tuổi thì cũng chẳng sai . ”
“Gọi món chứ? Cứ gọi thoải mái, cửa hàng thường xuyên tới, món gan ngỗng đó cũng tồi, nào cũng gọi nhiều. Cô cần lo lắng về tiền bạc, chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi mà. đoán là ngày thường cô từng ăn loại thức ăn , càng mở mang tầm mắt càng , dù khi cô gả nhà , nếu đưa cô ngoài mà cô mà gì hết thì sẽ khác chê đấy.” Người nọ mở thực đơn, giữa chừng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đưa tay lấy từ trong túi của áo vest một tấm danh , kiêu ngạo mà đặt lên bàn Chu Phù, “Đây là danh của , cô về Bất động sản Thiên Sơn ? Ông lớn mà giới bất động sản Bắc Lâm ai dám đụng tới, công ty của là một chi nhánh nhỏ danh nghĩa của họ, là phó tổng giám đốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-118.html.]
Toàn bộ quá trình Chu Phù hé răng nửa lời.
Tùy ý để nọ tự quyết định.
“ , cô việc nhà ? Tuy kiếm nhiều tiền nhưng vẫn cảm thấy vợ việc nhà thì đó mới gọi là nhà, chú và thím của cô rằng cô khả năng. “
“Ồ, còn sức khỏe của cô thế nào? Sau khi kết hôn nhất định lập tức tính đến việc sinh con, tuy tuổi của lớn nhưng cũng ngoài bốn mươi, nếu sức khỏe cô thì khả năng là sẽ khó con.”
mà ông còn kịp mở miệng thì một giọng cực kì ngạo mạn đột nhiên vang lên đỉnh đầu: “Sức khỏe của cô lắm.”
Thanh âm quen thuộc mới thốt , Chu Phù đột nhiên ngẩng đầu, thấy Trần Kỵ cà lơ phất phơ đến ở bên cạnh , khóe môi giật giật: “Trùng hợp thật nhỉ, ăn cơm ? Vừa cũng ăn, ngại thì ăn chung nhé?”
Nói xong, cũng đợi Chu Phù cùng tên “đầu heo” đối diện đồng ý, cầm lấy thực đơn lật xem: “Nói tiếp , đừng để ý tới , tới ăn một bữa.”
Người đối diện bàn ăn sửng sốt một chút, đó về phía Chu Phù: “Không chứ, tình huống là ?”
Chu Phù lời nào, nhưng Trần Kỵ uể oải ngẩng đầu lên, giơ cánh tay đến gần Chu Phù đưa tay lưng cô, trực tiếp đối diện với đối tượng xem mắt mặt, kéo cô đến bên , thản nhiên : “Buổi trưa mới nấu cơm cho cô , cô ăn thì ăn, nhất quyết đòi ngoài ăn, tính tình thật khó hầu hạ, rõ ràng mấy ngày cô mới bệnh, ở bên giường thức trông nom cho cô , mặc cô sai bảo, cả đêm chợp mắt, nhưng cô sang nổi nóng với , cô xem cô lương tâm ?”
“Bình thường đều bất cứ chuyện gì, việc đều là hết, thể yếu ớt, uống thuốc uống từng ngụm, cô chút xem, từng thấy công chúa nào khó hầu hạ như .” Dăm ba câu của Trần Kỵ thể hiện sự mật.
Hơn nữa động tác tay mang dục. vọng chiếm hữu khiến sắc mặt đối phương lập tức trầm xuống, ngữ khí là vui: “Không đúng, mày cmn là đứa nào thế!”
Trần Kỵ tức giận bĩu môi , dáng vẻ hỗn thôi, tiện tay cầm tấm danh mà đàn ông đặt lên bàn liếc : “Bất động sản Thiên Sơn?”
“Biết thì ! Còn mau cút nhanh!”
“Ông ai phía công ty bất động sản Thiên Sơn, tên Lục Thiên Sơn ?”
Đối phương bên nhíu mày: “Tổng giám đốc Lục là tên mà mày thể kêu ?”