“Ồ, cũng lười kêu, chỉ là thông báo cho ông một chút, cái chức phó tổng giám đốc nhỏ nhoi của ông sẽ khả năng chỉ còn vài phút đồng hồ nữa, bây giờ ông thể gọi điện thoại trở về hỏi một chút xem vị trí còn là của ông .” Trần Kỵ lật menu với đôi mắt uể oải, thậm chí thèm nhướng mí mắt lên, và giọng điệu thản nhiên.
Đối phương sắc mặt trầm xuống: “Mẹ mày cái rắm! Mày cho rằng tổng giám đốc Lục là cha mày !”
Trần Kỵ đột nhiên lạnh một tiếng: “Ông đây nó là cha ông !”
“Khuyên ông nhất trở về tìm hiểu xem ông cố nội của Lục Thiên Sơn họ Trần !”
Buổi xem mắt vốn ngay lập tức đảo lộn bởi dăm ba câu long trời lở đất của Trần Kỵ.
Đối phương bán tín bán nghi, cầm theo cặp công văn bỏ chạy.
Bàn tay nắm chặt của Chu Phù vẫn buông .
Chỉ là mũi bất giác đau xót, hốc mắt ngăn mà đỏ lên.
Một lát , cô thản nhiên : “Anh còn con trai ?”
Trần Kỵ: “…Đầu óc cô vấn đề ?”
Chu Phù: “Vậy tại là cha của ông ……”
Trần Kỵ lạnh lùng liếc cô một cái: “Trước với cô , một cha ở Bắc Lâm.”
“Ồ…”
Cả đời huy hoàng, chỉ đứa con là , cả ngày cầu xin trở về nhà, chỉ cần bằng lòng trở về, ông thể kêu một tiếng “cha”.
“Chu Phù, cô cũng gan đấy, trong nhà đồ ăn ngon đều chuẩn cho cô ăn, cô ăn, chạy tới cái chỗ đáng thương cùng tên “đầu heo” .”
“…”
Chu Phù cụp mắt xuống, nhẹ nhàng : “ cũng hai mươi bốn tuổi , cũng còn là trẻ con nữa, hẹn hò xem mắt là chuyện bình thường.”
Trần Kỵ suýt chút nữa cô chọc cho tức chết: “Vậy cô cmn lựa chọn nào nữa ? Cô sống với lâu như , thích loại đàn ông . Có kết hôn cùng ai cũng đúng ?”
Chu Phù kìm nén sự tức giận trong lòng: “ , với ai cũng .”
Dù chỉ cần , cùng ai thì cũng gì khác biệt .
Đều như cả, dù cũng .
Sắc mặt Trần Kỵ hầm hầm cho sợ hãi, tiện tay từ trong túi móc sổ hộ khẩu của cô ném lên bàn: “Được, đây là lời em , thôi, bây giờ lái xe đến Cục Dân Chính, lẽ vẫn còn kịp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-119.html.]
Chu Phù hành động của cho bối rối, ngơ ngác sổ hộ khẩu của cô bàn: “Nó ở ?”
“Việc Chu Gia Thịnh náo loạn ở Phù Trầm chuyện nhỏ, mấy đoạn phim cắt từ camera giám sát cũng đủ dựng một bộ phim, cuối cùng Lục Minh Bạc gọi cục cảnh sát bắt về đồn, gật đầu cũng đừng nghĩ tới việc giải quyết riêng.” Trần Kỵ liế.m môi , nhẹ nhàng bâng quơ, “Hắn nên lấy cái .”
“Được , còn nhiều chuyện về chúng từ từ , bây giờ với , chậm trễ thì nhân viên cũng tan mất.”
Mãi cho đến khi bức tường đỏ để chụp ảnh chung thì Chu Phù vẫn ngơ .
Cô nhân viên nhẹ nhàng : “Nào, đôi vợ chồng nhỏ hãy chụm đầu gần một chút, cô gái mỉm một cái nhé”.
Xong cả phần chỉnh ảnh thì bộ quá trình mất đầy nửa giờ.
Giấc mơ cô mơ suốt tám năm bỗng trở thành hiện thực chỉ hơn nửa giờ đồng hồ.
Trở về xe, cô lấy phận là bà Trần, ở chiếc ghế gọi là ghế phụ “dành riêng cho bạn gái”.
Cô lên tiếng chỉ lẳng lặng chằm chằm tấm ảnh của hai họ sổ đỏ, cô suốt quãng đường.
Người đàn ông bên cạnh thản nhiên xoay vô lăng, nhếch khóe môi, giọng điệu hờ hững : “Không chỉ là cuốn sổ thôi , gì để xem , ngắm cũng lâu như .”
Chu Phù mím môi , đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Kết hôn, nghĩa là bọn họ sẽ …ngủ chung phòng?
Trái tim của cô gái nhỏ bất chợt đập nhanh hơn mà lý do.
Trong lúc ngây , Trần Kỵ đột nhiên mở miệng : “Em đang suy nghĩ cái gì đấy? Lỗ tai đỏ lên cả .”
Chu Phù như là đang chuyện hổ, cố hết sức sang chủ đề khác, giấu hình ảnh thể trong đầu: “Chuyện là…Em một vấn đề hỏi .”
“Hỏi .” Trần Kỵ lúc tâm tình tựa hồ .
“Chỉ là…em cân sáng nay.”
“Hửm, ?”
“Em tăng hơn ba cân…”
Người đàn ông nhếch khóe môi lạnh: “Ba cân? Tháng bận bận như mà em chỉ ba cân? Em cũng thật đấy.”
Chu Phù liế.m môi: “Ba cân thì tiền thưởng là 15.000 tệ, vì một nửa tài sản của hai vợ chồng, nên mới sốt ruột đăng kí kết hôn cùng em ?”
Trần Kỵ: “…?”