Vì một lý do rõ, khi cô rằng Trần Kỵ về và sẽ ngoài nữa, Chu Phù liền cảm thấy buồn ngủ.
Thật là một đêm bất ngờ, cô ngủ say, mở mắt là hừng đông.
Cô theo thói quen giường một lúc, khi tắm rửa quần áo xong xuống lầu, bàn ăn bày sẵn mấy đĩa nhỏ.
Trần Kỵ lười biếng từ trong bếp, tay còn bưng hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút.
Thấy , Chu Phù vội chạy chậm từ cầu thang xuống , đến bên cạnh : “ sẽ giúp .”
“Tránh .” Giọng điệu lạnh nhạt của thiếu niên chút đổi nào.
Chu Phù điều mà ngậm miệng , tự giác tới bàn ăn, ngoan ngoãn chờ cơm.
Các món ăn kèm khá phong phú, bao gồm trứng bắc thảo trộn sốt dầu giấm, rau xào, trứng ốp la và một đĩa bánh quẩy cắt miếng nhỏ để bên cạnh.
Chu Phù bao giờ thấy cách ăn bánh quẩy với cháo. Trước đây ở Bắc Lâm, hầu hết các dì ở nhà đều chuẩn bữa sáng kiểu phương Tây, vì hiện tại cô cảm thấy khá mới mẻ.
Khi Trần Kỵ xuống, Chu Phù cẩn thận sắp xếp đôi đũa cho .
Chàng trai nhàn nhạt liếc nhẹ cô một cái, cũng gì, bắt đầu ăn luôn.
Cách ăn vẫn như , khiến cảm giác thèm ăn.
Chu Phù lặng lẽ liếc , thất thần một lúc lâu.
Một lúc , Trần Kỵ đột nhiên : “Muốn đến muộn ?”
“Hả?” Chu Phù phản ứng , vội hổ mà rời mắt, “Không …”
Giọng điệu của Trần Kỵ vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhìn thể no ?”
“…”
Cô chỉ cảm thấy hai má chút nóng bừng, đáp bừa: “Cháo, cháo nóng…”
Khi cô ăn sáng xong, Trần Kỵ hút nửa điếu thuốc ở ngoài sân.
Cô đeo cặp sách lên lưng theo ngoài, hai tay ngoan ngoãn nắm chặt quai ba lô, tóc mái hình chữ Bát (*) mềm mại buông xuống phần trán nhẵn nhụi, mái tóc dài xoăn buông xõa lưng, buộc hờ kiểu công chúa, trông cô như một học sinh ngoan.
(*) Chữ Bát: 八
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-12.html.]
So với cô, thiếu niên lơ đãng bên cạnh vẻ côn đồ.
Thân mặc áo thun đen, mặc đồng phục học sinh, cũng thấy cặp sách, hai tay trống , giống như dáng vẻ học.
Trường trung học Kim Đường cách nhà cũ của Tô Tú Thanh xa, nhưng một ngọn đồi nhỏ ở giữa, vì một đoạn ngắn đường núi.
Đây là một việc khó khăn đối với một như Chu Phù, kỹ năng vận động.
Trần Kỵ sải chân dài và thể lực cũng , quen với việc một , mới hai bước kéo dài cách, một lúc còn dừng , tìm .
Đi đường núi vài phút năm .
Cuối cùng, dáng vẻ yếu ớt của cô cho mất kiên nhẫn, mặt tối sầm đến gần giật lấy cặp sách của cô tay, đó đưa cho cô một chiếc quai đeo cặp, lạnh lùng và kiên quyết : “Nắm lấy.”
Chu Phù gần như kéo , nhờ cho mượn lực mà cô cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.
Khi đến con đường thoai thoải, cô buông tay , nhưng Trần Kỵ trả cặp sách cho cô, vẫn xách cặp cho cô, bước chân cũng từ khi nào mà chậm nhiều.
Hai bên đường núi tràn đầy sức sống, cây cối hoa lá tươi .
Người thiếu niên thỉnh thoảng giơ tay chặn những cành cây nhô giữa đường, đó dễ như trở bàn tay mà hái vài quả dại xuống.
Cuối cùng, nó đưa tới mặt Chu Phù một cách hững hờ.
Chu Phù sửng sốt một lúc, đưa tay trong một lúc lâu.
Trần Kỵ khẽ rũ mắt xuống, lạnh lùng cô, giọng nặng nề: “Ngại dơ ?”
“Không …” Cô buột miệng trả lời .
Tuy nhiên, dường như thấy, liền rút tay về, lười biếng dùng góc áo lau quả dại qua hai , đưa cho cô, giọng điệu vẫn như cũ: “Õng ẹo.”
Đi khỏi ngọn đồi nhỏ, giương mắt liền thể thấy cổng trường trung học Kim Đường màu vàng cách đó xa.
Các học sinh trong bộ đồng phục màu xanh và trắng khuôn viên trường theo từng nhóm, âm thanh êm dịu đọng bên tai.
Chu Phù bước nhanh hơn, nhưng con trai bên cạnh cô lặng lẽ dừng .
Khi phát hiện, cô đầu : “Anh, ?”
“Đừng quản .” Cậu bỏ , chỉ còn bóng lưng, “ còn đưa cô đến chỗ ?”
“…”