Xe vặn dừng đèn đỏ, Trần Kỵ nghiêng đầu về phía cô, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm : “Chu Phù.”
“Hả?”
“Em cảm thấy chỉ đáng giá 7500 thôi ?” Trần Kỵ quả thật sắp cô chọc , “Vì 7500 mà bán cho em ?”
Chu Phù mím môi, dường như thật sự suy nghĩ một chút: “Kiếm 7500, … tặng thêm một cô vợ…”
Lời thốt trong nháy mắt, lập tức bản cô phủ nhận.
Chỉ 7500 , ngược còn thể thông cảm , nhưng tặng kèm một cô vợ như cô, vẻ cũng là chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, cô cũng lên tiếng nữa.
Ngược , Trần Kỵ thuận theo dòng suy nghĩ của cô, thản nhiên mở miệng : “Theo như lời em như , bằng để em c.h.ế.t đói, một ngày sụt mấy cân, một cân một vạn, chẳng dễ kiếm hơn so với việc kiếm 7500 ?”
Chu Phù gật đầu, đồng ý với quan điểm của : “Anh cũng lý.”
Cái vẻ kiếm nhiều tiền hơn, còn tốn sức, thế nào cũng lợi hơn, cô suy nghĩ một chút, : “Chỉ là nó thể phát triển bền vững .”
Trong mấy ngày kiếm tiền, thì cũng sẽ còn.
Trần Kỵ: “…Em cũng suy nghĩ ghê đấy.”
Chu Phù l.i.ế.m môi, tầm mắt một nữa trở hai quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, cô tiện tay lật và giấy chứng nhận với ảnh nền đỏ của hai .
Trong một khoảnh khắc nào đó cô tự hỏi liệu đây là đang mơ .
Rồi đó nhanh chóng bỏ ý nghĩ .
Cô mơ cũng từng điều gì rõ ràng như .
Đây hình như là đầu tiên cô và Trần Kỵ chụp ảnh chung chín năm quen .
Người đàn ông trong bức ảnh vẫn giống như trai bướng bỉnh và khó dạy bảo mà cô từng nhớ, nhưng mà bây giờ trưởng thành và chững chạc hơn một chút.
Ngược nụ cực kì hiếm thấy.
Trong ấn tượng của cô, Trần Kỵ thích lắm, chỉ thỉnh thoảng nhếch nhẹ khóe môi, cũng chỉ là để mỉa mai cho sinh động hơn một chút mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-120.html.]
Vừa lúc chụp ảnh, cô còn đang trong trạng thái ngơ ngác, nụ mặt thậm chí còn lộ vẻ cẩn thận từng li từng tí, thậm chí biểu cảm còn tự nhiên bằng Trần Kỵ.
Cô đàn ông bên cạnh trong bức ảnh, nghiêng đầu Trần Kỵ đang chuyên tâm lái xe phía .
Không nhịn hít sâu một nữa.
Rõ ràng là cả đêm qua cô cách nào ngủ , lo âu trằn trọc vì buổi trưa hôm nay xem mắt.
Buổi sáng khi khỏi nhà, thậm chí lòng lạnh như tro nguội mà chuẩn lập gia đình.
cô hề nghĩ tới, cuối cùng đăng ký kết hôn với cô, hiểu là Trần Kỵ.
Người đàn ông cô thầm thích tám năm bỗng trở thành bạn đời hợp pháp của cô.
Tiếng chuông điện thoại của Trần Kỵ bỗng nhiên vang lên trong xe, nó kết nối với Bluetooth nên âm thanh phát ngoài vẻ lớn.
Trần Kỵ cũng quan tâm còn cô đang bên cạnh , tiện tay liền nhận lấy: “Có chuyện gì?”
Thói quen điện thoại của vẫn giống như thời niên thiếu, hàn huyên một lời nào với đối phương, luôn thẳng chủ đề.
Đầu bên điện thoại nhanh truyền đến giọng của một đàn ông trung niên, đó là giọng điệu mà Chu Phù từng tiếp xúc qua, nhưng mà thoáng một hai câu cô liền đó là mà gọi là ba ở Bắc Lâm.
Cô tình cảm của Trần Kỵ đối với cha thật khá phức tạp, lúc đầu và cha dượng của gặp chuyện may là do đến thăm cha ruột trong kỳ nghỉ hè, dẫn đến một loạt bi kịch ngoài ý . Sau , lẽ là do áy náy và tự trách , Trần Kỵ thái độ với cha ruột của nữa.
Chẳng qua là cuộc trò chuyện hôm nay vẻ dịu dàng hơn.
Tâm tình Trần Kỵ lúc hình như cũng tệ lắm, ngay cả thái độ đối với Lục Thiên Sơn cũng dịu ít.
“A Kỵ , ba , hôm nay con đăng ký kết hôn với ai đó ?” Người đàn ông cả đời đầu giới kinh doanh, kết quả là ở mặt con trai, ngữ khí của ông mang theo chút cẩn thận từng li từng tí.
Lời lọt lỗ tai Chu Phù, cô bất giác bắt đầu căng thẳng hơn.
Dù đề tài cũng liên quan đến cô.
“Phải” Trần Kỵ uể oải lên tiếng, ngữ điệu cà lơ phất phơ, thản nhiên châm chọc ông: “Ông cũng rõ tin tức nhỉ.”
Ngoài ý thấy Trần Kỵ tình nguyện với hai câu, Lục Thiên Sơn dường như lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lời của ông cũng bớt căng thẳng hơn , thậm chí còn mang theo chút vui mừng thể che giấu: “Rất , , thể sống bên cạnh con, tâm tình của ba cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.”
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, ngạo mạn mà nhạo ông: “Cái gì mà gọi là sống bên cạnh ? Tại thể là sống cùng cô ?”
Chu Phù: “…”