Lục Thiên Sơn lập tức lấy lòng sửa lời : “ đúng đúng, con đúng. Mặc kệ thế nào cũng đều đúng”
Lục Thiên Sơn chỉ một đứa con là Trần Kỵ, nhưng thời gian ở chung cũng lâu, Chu Phù thậm chí còn cảm thấy mối quan hệ giữa hai cha con họ còn thiết như cô và Trần Kỵ.
Lục Thiên Sơn gì, Trần Kỵ cũng lập tức mím môi lên tiếng, phần lớn thời gian đều là Lục Thiên Sơn tích cực tìm kiếm đề tài mới. Một lát , Lục Thiên Sơn dường như nhớ tới cái gì đó, tiếp tục hỏi: “À đúng , là con trai con gái ?”
“…?”
Trần Kỵ cảm thấy thế giới chắc là điên .
Anh đầu về phía Chu Phù ở ghế phụ lái theo bản năng, cô chột rụt cổ , hổ với .
Vấn đề vẻ quen quen, hình như cô cũng từng hỏi một câu tương tự cách đây lâu.
Trần Kỵ lạnh lùng rời mắt, mở miệng với Lục Thiên Sơn: “Ông bệnh ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ: “Hai đàn ông thể đăng ký kết hôn ?”
Lục Thiên Sơn cũng hổ : “Chủ yếu là mấy năm nay, ba từng con cô gái nào ở bên cạnh con, ba cho rằng là bởi vì tám năm trong lòng con còn nhớ cô gái nhỏ đó —— “
“Không nữa, đưa cô gái nhỏ ăn cơm .” Trần Kỵ chờ Lục Thiên Sơn xong, mở miệng kết thúc chủ đề, khi xong, lập tức cúp điện thoại.
Trong gian khép kín, nhất thời yên tĩnh đến mức chỉ còn thở của hai .
Một lúc lâu , Trần Kỵ đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Em ăn ở nhà ở bên ngoài?”
Chu Phù bỗng nhiên nhớ tới khi hỏi như , cô về nhà ăn, liền cô đích phục vụ cô. Cô do dự một chút, đó nhẹ nhàng : “Vậy ăn ở bên ngoài .”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhếch môi khẽ.
Chu Phù rõ nguyên do: “?”
Hai tay Trần Kỵ đặt lên vô lăng, dáng vẻ nhàn rỗi, ngáp : “ là đăng ký kết hôn xong khác hẳn, đột nhiên đau lòng giùm khác .”
Chu Phù: “…”
“Em ăn gì?” Anh hỏi.
Chu Phù nhiều kinh nghiệm ăn uống ở đây bằng , cô cũng suy nghĩ nhiều, liền để lập tức sắp xếp, vì thuận miệng : “Sao cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-121.html.]
Trần Kỵ nhướng mày, thờ ơ : “Vậy thể tùy tiện , em chút tiền thưởng của em bây giờ đều là tài sản chung của vợ chồng, nếu quá tùy tiện như thì phần của sẽ ít hơn ?”
Chu Phù: “…Anh đúng.”
Cuối cùng Trần Kỵ đưa cô đến một nhà hàng tư nhân.
Ở xe Trần Kỵ giới thiệu, vị trí của nhà hàng yên tĩnh và lịch sự tao nhã, xung quanh gần núi gần sông, bên trong còn nhận nuôi nhiều động vật cảnh mà bình thường hiếm thấy.
Chu Phù vốn nghĩ rằng một nơi như chỉ thể tìm thấy ở vùng ngoại thành bên ngoài đường vành đai năm và sáu thôi, ngờ chiếc xe chỉ rẽ một con đường, khi khỏi đường cao tốc vành đai hai, vượt qua một trạm kiểm soát mà cô từng thấy, bao lâu liền lái một con đường rợp bóng cây.
Càng lái xe trong, cảnh xung quanh con đường càng trở nên hoang vu và yên tĩnh hơn.
Trần Kỵ cố ý giảm tốc độ xe chậm một chút, Chu Phù dựa cửa kính xe tò mò ngoài, sườn hẻm hai bên đường thỉnh thoảng xuất hiện vài con hạc trắng và nai sừng tấm, những con vật mà cô chỉ mới thấy trong sở thú đây.
Cô lớn lên ở Bắc Lâm, nhưng cô rằng một nơi như ở trung tâm thành phố Bắc Lâm.
Cuối cùng, khi chiếc xe dừng nhà hàng, Chu Phù yên lặng chằm chằm tòa kiến trúc cổ kính ba tầng mặt.
Đầu tiên là cảm thấy sốc, đó cảm thấy chút quen mắt.
Trần Kỵ tiện tay ném chìa khóa cho chuyên xách hành lý ở nhà hàng để đỗ xe, đó nhàn nhã chỗ Chu Phù, một tay uể oải đút túi quần, nghiêng đầu rũ mắt liếc vẻ mặt của cô, nhếch môi .
“Thấy quen ?”
Chu Phù gật đầu.
“Còn nhớ ?” Anh nhướng mày, “Khi các em học đại học năm ba, từng thấy tòa nhà trong sách giáo khoa ?”
Chu Phù mở to hai mắt, dường như cuối cùng cũng nhớ , kinh ngạc ngẩng đầu về phía Trần Kỵ, “Là chỗ ?!”
Người đàn ông nhàn rỗi hất cằm, hỏi: “Lúc học em chú ý đến chữ ký của kiến trúc sư ?”
Chu Phù hỏi đến bối rối: “Ý là ?”
“Không gì ý gì cả.” Đầu lưỡi đẩy đẩy hàm , thành thạo dắt cô trong: “Em về xem sách giáo khoa sẽ .”
Vốn tưởng rằng nơi chỉ nổi tiếng về tên gọi, ngờ khẩu vị món ăn phù hợp khẩu vị của Chu Phù.
Cô nhớ lúc cô tham gia lớp học , giáo viên chuyên ngành còn nhân tiện giới thiệu một món ăn kinh điển và nổi tiếng của nhà hàng .
Thật giáo viên cũng cơ hội đến đây, tất cả hình ảnh ppt đều sưu tầm từ những thông tin ít ỏi mạng.